“Ồ, ta xem hai người tiểu thư thái độ thành kính, thôi thì, thà rằng mở cửa thuận tiện, để tiểu thư thuận tiện đi phía sau núi, các vị có thể đi!”
Một đạo sĩ nói.
“Hả? Thật sao, vậy cám ơn 2 vị sư phụ!”
Vạn Tuyết ngạc nhiên và vui mừng nói.
“Tuy nhiên, hai người chỉ có thể lần lượt từng người đi sau núi, còn lại có thể nghỉ ngơi chờ trong phòng khách, nếu không, chúng ta cũng không tiện dễ dàng giải thích!”
Hai đạo sĩ lại nói.
“Vậy sao, được rồi!”
Vạn Tuyết nhìn Trần Hạo, sau khi thấy Trần Lạc Thần đáp ứng liền gật đầu.
Dù sao chỉ cần anh tìm được thầy bói, ông nhất định sẽ lại nói cho chính anh đáp án.
Hơn nữa, sư phụ đã nói cho cô biết địa điểm đã thỏa thuận, chỉ có Vạn Tuyết biết, nếu có thể tới sau núi sẽ tìm được.
Thế là Trần Lạc Thần và Vạn Tuyết đi theo hai đạo sĩ này bước vào đạo quán.
Chỉ là, nói một cách nhẹ nhàng, Trần Lạc Thần búng ngón tay, truyền một luồng chân khí vào cơ thể Vạn Tuyết …
Nếu muốn đi trước, tự nhiên là Vạn Tuyết.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đưa Vạn Tuyết lên núi sau.
Mà thanh niên kia cùng Trần Lạc Thần đi về phía một con đường núi khác.
Trần Lạc Thần chậm rãi đút hai tay vào túi quần.
Người thanh niên này làm theo, và chợt mỉm cười: “Huynh đệ, anh thật sự là có phúc lớn ( may mắn), gấu ( người yêu – ý nói tới Vạn Tuyết) của anh rất đẹp! Thật là hiếm có trên đời!”
Trần Lạc Thần nghe xong liền cười đùa: “Thật sao, thật sự là không nghĩ tới xinh đẹp như vậy!”
“Thực sự là đáng tiếc, xinh đẹp như vậy, ở bên cạnh người cũng không cũng không phát hiện ra, thà rằng thả cho sư huynh của chúng tôi đi!”
Vị đạo sĩ này cười lạnh một tiếng.
Lộ