Nhìn vẻ mặt cô nàng Ngọc Nghiên lúc này thì biết, một nữ minh tinh hạng A lại bị người nhìn thấy.
Ba người vệ sĩ đều nổi giận.
“Hừ, dám nhìn lén cô đây, hôm nay tôi khiến anh phải chịu hậu quả, giám đốc Triệu đâu, gọi cho giám đốc Triệu! Móc mắt tên biến thái này ra!”
Thầm Ngọc Nghiên thật sự bị chọc tức. Người trước mắt này, nhìn thôi thì cũng có thể cho qua đây lại còn chảy máu mũi, còn “cứng lên” nữa chứ.
Nếu là cậu Trần, cô mừng còn không kịp, nhưng bây giờ lại là một tên tiểu tốt.
Có khi cũng chỉ có mấy tên thất bại mới như vậy?
Lập tức Thẩm Ngọc Nghiên vẫn không buông tha nói.
Chị Hồng là người đại diện của cô, chị ấy bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nhìn Trần Lạc Thần, cũng không giống như đội săn ảnh chụp lén, hơn nữa còn mặc đồ bơi, có thể thật sự là trùng hợp.
Lạnh lùng nói: “Cô Ngọc Nghiên , chuyện này tạm thời đừng làm ầm ĩ quá lớn, một hợp đồng phim điện ảnh sắp kí, bây giờ đều là đang tuyên truyền, tạm thời không thể bị tin tức tiêu cực, bất lợi cho bước phát triển tiếp theo của em!”
“Nhưng chị Hồng, nên làm gì bây giờ? Người này nhìn lén em, không dạy dỗ anh ta, em thật sự là không nuốt trôi cục tức này!”
Thẩm Ngọc Nghiên giữ chặt áo choàng tắm.
Ngay ở đây.
“Suối nước nóng bên kia hình như có gì đó, đi, đi qua xem một chút!”
“Ừ ừ, đã trễ thế này, chắc sẽ không phải khách ngâm suối nước nóng chứ? Đi xem cùng nhau đi!”
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng bảo vệ khu biệt thự.
Chị Hồng cùng Thẩm Ngọc Nghiên đều hoảng sợ.
Cứ bị phát hiện như vậy, ngày mai chắc chắn lên trang nhất.
“Ngọc Nghiên , chúng ta đi trước! Lần này lời cho tên xấu xa này!”
“Hừ, đi cũng được, nhưng mà. . .”
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Ngọc Nghiên di chuyển, bỗng nhiên nhấc chân đá một phát vào đũng quần Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nhanh tay lẹ mắt, vội vàng lùi về sau.
Không đá trúng, Thẩm Ngọc Nghiên lại vì chân dùng sức quá mạnh, không kịp thu chân về.
Lại một lần nữa hớ hênh trước mặt Trần Lạc Thần.
Qúa xuất sắc.
“A!”
Thẩm Ngọc Nghiên cũng sắp điên rồi, nhưng cuối cùng vẫn là bị chị Hồng khuyên rời đi.
Một đám vệ sĩ cho Trần Lạc Thần một ánh mắt cảnh cáo, cũng rút lui.
Đây chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ.
Nhưng Trần Lạc Thần coi như mở mang tầm mắt.
Sau khi trở về, lại nằm trên giường, có cảm giác lăn qua lại mãi không ngủ được.
Thậm chí còn định nói thẳng danh tính của mình, để Lý Chấn Quốc gọi Thẩm Ngọc Nghiên qua **.
Nhưng vừa nghĩ tới Lý Chấn Quốc bây giờ còn đang tra tài liệu vì mình, tìm anh ta làm loại chuyện này, thật ngại quá.
Trần Lạc Thần cũng dần dần nhịn xuống.
Nghĩ hình như trên Messenger, Hàn Phi Yên đã từng gửi hình cho mình, nhìn một chút cho đỡ thèm vậy.
Lập tức lên đi lên bờ.
Còn chưa kịp xem đã kết nối với liên tiếp tin nhắn của Mạnh Mỹ Dung gửi tới.
“Ai da, anh Bình Phàm, hôm nay mệt chết đi được!”
“Anh Bình Phàm, anh ngủ sao?”
“Ngủ rồi sao? Ngủ sớm như vậy sao?”
Nói thật, Trần Lạc Thần bây giờ ghét đặc Mạnh Mỹ Dung.
Có thể do lòng trả thù.
Trần Lạc Thần bây giờ lại có hứng đùa giỡn Mạnh Mỹ Dung.
“Chưa ngủ sao. . .”
Trần Lạc Thần trả lời cô ta một câu.
“Haha, còn biết trả lời một câu cơ à, không ngủ thì bận gì chứ? Có phải nhớ chị không? Có phải bên cạnh có rất nhiều chị gái nhỏ vây quanh không?”
Mạnh Mỹ Dung tỏ vẻ ngại ngùng.
“Là muốn chị, nhớ chị đấy, nào, gửi hình cho em xem chị chút đi!”
Những lời này, ngoài việc Trần Lạc Thần bị Thẩm Ngọc Nghiên mê hoặc, còn là do lòng muốn trả thù Mạnh Mỹ Dung.
Muốn xem người bình thường nghiêm túc, lại coi thường bản thân mình như Mạnh Mỹ Dung, sẽ trông thế nào!
“Ting!”
Đúng như dự đoán, một lúc sau, Mạnh Mỹ Dung đã gửi hình.
Nhìn ảnh này, Trần Lạc Thần suýt nữa chảy máu mũi.
Quá độc ác!
Như ẩn như hiện, gần như tất cả đều lộ trước mặt Trần Lạc Thần.
“Còn muốn xem không? Bình Phàm, nếu như gọi video với tôi, muốn xem gì cũng được!”
Mạnh Mỹ Dung gửi icon nghịch ngợm.
Mẹ! Hôm nay rốt cuộc là thế nào?
Trần Lạc Thần cũng là một người bình thường, suýt thì đồng ý.
Bởi vì ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là Lý Chấn Quốc tới hỏi Trần Lạc Thần chưa ngủ sao.
Mới khiến Trần Lạc Thần bình tĩnh lại một chút.
“Trần Lạc Thần ơi Trần Lạc Thần, sao giờ mày lại thành người thế này? Tên đàn ông tồi, thô thiển, thất bại!”
Trần Lạc Thần trong lòng dấy lên cảm giác tự trách,