Hóa ra hắn là Ký Châu Huyền Dương Điện Trần tiên sinh?
Đám người khó có thể tin mở to tròn hai mắt nhìn.
“Trần tiên sinh, người này thì làm sao bây giờ?”
Trên sân khấu, Tiếu Thương Sinh và các đệ tử khác không quan tâm đến hậu quả.
Vốn dĩ nhìn thấy Trần Lạc Thần giết Thác Bạt Kiệt, vẻ mặt Long Diệp có chút khó chịu, nhưng ông cũng muốn có vài lời khuyên cho Trần Hạo, tuyệt đối đừng quên.
Thác Bạt gia tộc này, nhưng là gia tộc lớn nhất với nửa phần tài sản của Nam Việt quốc, thậm chí ngang hàng với cường quốc khác, lại càng cắm rễ sâu và lâu năm nhất ở Nam Việt quốc.
Nay Trần tiên sinh tùy ý trực tiếp chém đầu đứa con trai duy nhất của gã Thác Bạt Hồng, có thể nói đây không phải là chọc thủng bầu trời sao.
Nhưng nhìn Tiếu Thương Sinh đám người đều cùng nhiệt huyết với Trần Hạo.
Với Trần Lạc Thần như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, không còn gì để nói vào lúc này.
Long Diệp thầm nghĩ.
“Đừng … đừng giết ta!”
Mà Trần Linh thoạt nhìn sát ý vài người, tu vi ít nhiều không tệ.
Hắn vô cùng sợ hãi vào lúc này.
Cuối cùng, hắn không thể không trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trần Hạo.
“Ngươi, con chó này, cũng xứng để ta giết ngươi sao?”
Trần Lạc Thần nhìn hắn, không khỏi nhếch môi.
Anh giơ chân giẫm nhẹ lên đầu hắn:
“Bây giờ, ta lệnh cho ngươi đem thi thể Thác Bạt Kiệt đến Thác Bạt gia tộc, bảo bọn họ gắng mà liên minh với Trần gia, là kẻ thù không đội trời chung của ta với Trần Lạc Thần này! Đây mới chỉ là bắt đầu!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Để cho Trần Linh lập tức hoảng sợ và sợ hãi.
Nhanh