Điều mà cô không mong đợi là.
“Ta không ở nơi nào cả! Hơn nữa ta không phải vị hôn phu của người phụ nữ này.
Chúng ta chưa từng quen biết nhau.
Chúng ta chỉ là khách qua đường, Mã Thiếu gia này.
Ngươi có thể bỏ qua cho ta, có thù thì báo thù, có oán thì báo oán, cứ tự nhiên như người Hà Nội đi!”
Trần Lạc Thần nhìn Chu Nặc, không khỏi nở nụ cười.
Một trò đùa, do cô tùy tiện trước giờ người ta lợi dụng lại thôi?
“Khốn kiếp…”
và Chu Nặc trợn to mắt ngay lập tức.
Cô không ngờ người có vẻ ngoài lịch lãm này lại nhẫn tâm đến vậy.
Lúc này, không nói nên lời.
Nhất là sau khi Trần Lạc Thần nói xong, liền hai tay chống lưng bỏ đi.
Trời ạ, trên đời này có người vô tâm như vậy sao?
Ta Chu Nặc, quả thực mắt bị mù!
“há? ha ha ha,ngươi có nghe hay không Chu Nặc?đường đường là Chu tiểu thư thế mà lại đi nhận người qua đường làm quen, ngươi thật sự cho rằng vị thiếu gia này tốt như vậy sao?”
Mã Tử Cường ôm bụng.
“Sở dĩ Mã gia của ngươi hung ác như vậy chỉ là muốn lấy Nguyên Tâm Thảo.
Bây giờ bản vẽ ở trong U Minh cốc, Mã gia của ngươi đã lấy được từ Chu gia, các ngươi thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”
Chu Nặc đang nắm chặt tay, lúc này hai mắt đẫm lệ.
“Đương nhiên, trong suy nghĩ của bổn thiếu gia, Chu tiểu thư cũng quan trọng như bản thiết kế cơ chế Thung lũng U Minh, thậm chí còn tốt hơn bản thiết kế cơ chế!”
“Thất Sát nghe lệnh, các ngươi tạm thời né sang một bên, bổn thiếu gia ta đã tức giận rồi, muốn cùng cô Chu Nặc tiểu thư đây giao lưu với nhau xyên đêm.
Không có lệnh của ta, các ngươi không được phép tới!”
Vừa một bên cởi quần áo của chính mình, một bên Mã Tử Cường vừa kiểu bỉ ổi.
Mà Thất Sát nghe vậy cũng biết