Trọn vẹn bảy đạo thân ảnh, bay thẳng lao tới.
Đó là Thất Sát.
Và khi bọn chúng xuất hiện, chính là sát khí bừng bừng.
Đòn mạnh nhất được tung ra trực tiếp.
Trần Lạc Thần nhìn một cái liền né tránh.
Lập tức một cước đá bay Mã Tử Cường làm khiên đỡ.
Rầm rầm!
Bảy đạo công kích, muốn ngăn lại cũng đã muộn, đều đánh trúng Mã Tử Cường.
A!
Có một tiếng kêu khủng khiếp.
Liền thấy ngực Mã Tử Cường máu thịt rướm máu.
“Mã Thiếu!”
Bảy người ngã xuống đất, nhìn Mã Tử Cường máu tươi cuồng phun, sắc mặt tái nhợt.
kinh ngạc quỳ trên mặt đất.
Mã Tử Cường, là con trai duy nhất của Mã gia gia chủ.
Bây giờ, đã bị giết bởi bảy người?
Dù có chạy trốn đến tận cùng thế giới cũng không thể trốn thoát.
Còn Chu Nặc nhìn Mã Tử Cường tính mạng khó thoát, trong lòng củng hả cơn giận lại có chút sợ hãi.
“Chúng ta đi mau!”
Chu Nặc vội vàng kêu Trần Hạo.
Còn Trần Lạc Thần nhìn thấy vật đã có trong tay, cũng không thèm đấu với Thất Sát, liên dùng ngay phi thân thuật.
Biến mất trực tiếp cùng Chu Nặc.
“Mã Thiếu!! Chúng ta không phải cố ý!”
Bảy người quỳ xuống bên cạnh Mã Tử Cường, khóc thảm thiết, im lặng như con hến.
“Nhanh … Nhanh lên … Mau mời phụ thân! Để cha ta … Cứu … Cứu ta!!”
Mã Tử Cường toàn thân run lên, hộc máu, nhưng vẫn cố gượng nói một tiếng …
“Mã thiếu!”
Một lúc sau, Mã Vĩnh Tân dẫn người đi tới.
Khi nhìn thấy con trai hấp hối, ông đã rất đau khổ.
Gia tộc Chu đã bị Mã gia đã cai trị toàn bộ vùng đất trong nhiều năm.
Bây giờ,