“Á!”
Một tiếng hét thê lương thảm thiết vang vọng cả tòa nhà, đây tuyệt đối là tiếng hét cuối cùng của một một người đàn ông mới có thể vang dội được như vậy!
Đúng vậy, đây chính là một lần cuối cùng của đàn ông!
Sau khi làm xong tất cả.
Mạnh Mỹ Dung mới cầm túi của mình đi ra khỏi phòng.
Cả hành lang của khách sạn, hai bên là hai hàng vệ sĩ đứng thẳng tắp.
Mạnh Mỹ Dung quả thật sắp bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc.
Thời điểm mình được cứu, mạnh mẽ mang dội, sung sướng!
Vừa rồi lúc mình trả thù, ngay cả phản kháng mà Trương Đại Sơn cũng không dám, phải để mình giật điện nơi đó, sung sướng!
Còn hiện tại, vệ sĩ đứng hai bên cung kính chính là vì chờ đợi mình.
Thật sự là quá sung sướng.
Đây là cảm giác có được chỗ dựa vững chắc sao? Đây là cảm giác ở ở cạnh anh Lạc Thần sao?
Vinh quang, an toàn.
Điều này người bình thường căn bản không thể sánh được!
“Cô Mạnh, mời lên xe!”
Ngoài cửa, Lý Phi Hồng tự mình mở cửa xe cho Mạnh Mỹ Dung, mời cô ta vào trong xe.
Lúc này cả đoàn xe mới chậm rãi rời đi.
Trần Lạc Thần đâu?
Thật ra vừa rồi Trần Lạc Thần cũng đến đây cùng, lúc Lý Phi Hồng xác định phòng, dẫn người đi lên, thiếu chút nữa là Trần Lạc Thần cũng lên theo.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần do dự.
Sau khi mình lên, khẳng định phải mặt đối mặt với Mạnh Mỹ Dung.
Đến lúc đó mình phải nói thế nào?
Chẳng phải thân phận anh Trần của mình phải bị bại lộ à?
Vậy mình che dấu suốt thời gian dài như thế còn ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, việc này tự Lý Phi Hồng có thể làm tốt được.
Không tự mình đi lên cũng không có ý nghĩa gì, vì vậy anh dặn dò vài câu với Lý Phi Hồng rồi Trần Lạc Thần tự bắt taxi rời đi.
Cho nên mới có đoạn Lý Phi Hồng nói với Mạnh Mỹ Dung kia.
“Ông Lý, chuyện hôm nay cảm ơn ông, tôi sẽ nói với anh Lạc Thần về sự vất vả của ông!”
Trên xe, Mạnh Mỹ Dung ngồi bắt chéo chân, nói với Lý Phi Hồng ngồi ở ghế phụ.
Ngữ khí đã không còn khách khí như trước, ngược lại có chút như kẻ bề trên.
Ha ha, Lý Phi Hồng trâu bò như vậy mà còn không bằng anh Lạc Thần , nếu mình còn cung kính với anh ta như vậy, chẳng phải là đang tự hạ giá bản thân à?
“Cảm ơn cô Mạnh! Mặt khác, làm phiền cô báo cho anh Trần… Anh Bình Phàm một tiếng ngay, chúng tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Lý Phi Hồng chỉ có thể cười nói.
Mạnh Mỹ Dung ừ một tiếng, nghĩ thầm vì kích động mà quên mất phải liên hệ với anh Lạc Thần rồi.
Lập tức mở điện thoại ra nhắn tin cho anh Lạc Thần .
“Anh Bình Phàm, là anh cứu tôi à? Yêu anh, yêu anh chết mất!”
Xe của Mạnh Mỹ Dung không được mang về mà vẫn để ở quán bar, Trần Lạc Thần đã trở về ký túc xá, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì nhận được tin nhắn của Mạnh Mỹ Dung, biết cô ta không có chuyện gì thì cũng yên tâm, bèn gửi lại một chữ ừ.
“Hôm nay anh làm tôi cảm động không biết nói sao cho hết. Đúng rồi, tôi không nói cảm ơn suông, anh Bình Phàm, anh nhớ kỹ, sau này trở thành người phụ nữ của anh chính là mục tiêu phấn đấu của Mạnh Mỹ Dung tôi!”
Mạnh Mỹ Dung hào hứng gõ câu này rồi gửi đi.
“Mẹ kiếp!”
Trong ký túc xá, Trần Lạc Thần sợ đến mức hét lên một tiếng.
“Hả? Lão Trần sao vậy? Mơ ngủ à?”
“Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị hoảng sợ thôi! Ngủ ngủ, mệt chết rồi!”
Trần Lạc Thần ngủ tiếp.
“Cô Mạnh, đến trường học rồi!”
Lý Phi Hồng đi xuống mở cửa xe cho Mạnh Mỹ Dung.
Mạnh Mỹ Dung ừ một tiếng, lúc này mời chuẩn bị xuống xe.
Về phần Trần Lạc Thần được cô ta dẫn đi quán bar, dường như đã sớm bị cô ta quên luôn rồi.
Trên thực tế, lúc mới vừa ra khỏi khách sạn, Mạnh Mỹ Dung có nhớ tới Trần Lạc Thần.
Chìa khóa xe của mình đang ở trong tay cậu ta.
Còn tính toán để Lý Phi Hồng cho người đi đón cậu ta.
Nhưng nghĩ lại cảm thấy người kém cỏi như Trần Lạc Thần, nếu để người khác biết cậu ta chính là học trò của mình vậy thì phải mất mặt đến mức nào?
Cho nên Mạnh Mỹ Dung mới không báo cho Trần Lạc Thần, dự định sau khi về nhà sẽ nhắn cho Trần Lạc Thần một cái tin ngắn, để cậu ta tự gọi xe về.
Còn về phần xe của mình, cậu ta đừng có mơ!
Vẻ mặt đầy ghét bỏ!
“Ai nha!”
Lúc Mạnh Mỹ Dung xuống xe, dường như đã bị cái gì chọc trúng, đau điếng sờ mông một cái.
“Trên xe ông có cái gì vậy? Đau muốn chết!”
Mạnh Mỹ Dung u oán nói một câu.