“Hả? Tự sát tại sao vậy?”
“Còn không phải là bởi vì tỏ tình với lại cậu Triệu, kết quả là người ta căn bản cũng không đồng ý, sau đó cô học sinh nữ đó nghĩ quẩn thôi.”
“Hóa ra là như vậy à, haiz, gần đây người tỏ tình với cậu Triệu thật sự là càng ngày càng nhiều luôn đó, nhưng mà hình như tôi nghe nói hai ngày nay có một bạn học nữ vô cùng thân thiết với lại cậu Triệu.”
“Mẹ nó chứ, thật là khiến cho người ta phải ghen ghét chết đi được, chả biết học sinh nữ nào mà lại có phúc khí tốt như vậy hả, có thể được cậu Triệu ưu ái.”
“Tôi không quan tâm những học sinh nữ khác như thế nào, mục tiêu của tôi chỉ có một người thôi, đó chính là cậu Trần, ha ha.”
Một người có chút lạnh lùng vừa nhìn liền biết chắc là mỹ nữ cấp bậc nữ thần mở miệng nói.
“Ôi ôi ôi, loại người giống như là cậu Trần ấy, nhìn không thấy sờ không được, sao có thể lộ diện nhiều giống như cậu Triệu được.”
“Nè anh, đứng đây ngăn cản ở cửa nhà ăn có phải là bị bệnh không vậy hả, nhìn mình coi ngu ngốc đến cỡ nào.”
Mấy học sinh nữ lớn tiếng thảo luận, còn lườm Trần Lạc Thần một chút, trách móc Trần Lạc Thần một câu.
Xời!
Trần Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn họ.
“Nè Trần Lạc Thần.”
Đúng lúc này Tô Lệ Hàm đã đi tới.
Vừa đi đến liền kéo tay của Trần Lạc Thần.
Giống như là bạn bè nam nữ với nhau.
Hai người bọn họ thì sao, nói tới cũng có chút kỳ quái.
Sau khi trải qua chuyện hiểu lầm lần trước, Tô Lệ Hàm đã biết tâm ý của Trần Lạc Thần.
Mà Trần Lạc Thần cũng đã biết suy nghĩ của Tô Lệ Hàm.
Tối ngày hôm đó Trần Lạc Thần hỏi cô ta: “Cậu làm bạn gái của tôi nha?”
Tô Lệ Hàm nói: “Không phải trước giờ vẫn luôn là vậy à?”
Không có lời tỏ tình ngọt ngào, cũng không có câu chuyện mang tính kịch bản, cứ như vậy mà trở thành bạn trai bạn gái của nhau.
Về phần Tô Lệ Hàm nói vẫn luôn giả bạn gái của cậu hay là bạn gái thật, Trần Lạc Thần cũng không quan tâm tới chuyện này, dù sao như thế này đã rất tốt rồi.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi, tối nay ăn cái gì đây?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
“Muốn ăn thịt kho tàu.”
Hai người cười cười nói nói đi vào trong nhà ăn, có không ít bạn học nam nhìn thấy cảnh này đều rất ghét.
Một đóa hoa tươi thắm xinh đẹp như vậy thế mà lại lựa chọn ở bên cạnh một nam sinh như thế.
Thật là đòi mạng người mà!
Một bàn gồm có thịt kho tàu cùng với mấy món rau xanh.
Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm ngồi đối diện nhau dùng cơm.
Mà ở bên cạnh thì sao, có không ít nam nữ đang ngồi đó.
Chủ đề hình như đều thảo luận cậu Triệu như thế này như thế kia, mấy vấn đề như là ai theo đuổi cậu Triệu thất bại như thế nào.
Làm cho Trần Lạc Thần cũng nhức đầu.
“Cái cậu Triệu này sao lại vênh vang như vậy chứ? Anh ta đến đây để đi học hả?”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Ha ha, anh cho rằng ai cũng giống như anh hả, các cậu sống trong nhà nghèo nhiều năm như vậy rồi, người ta từ lúc vừa mới ra đời đã được nuông chiều từ bé. À đúng rồi đúng rồi, Trần Lạc Thần, gia tộc của cậu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại vậy, từ trước đến nay anh cũng không có nói cho em biết.”
Tô Lệ Hàm nhẹ giọng hỏi.
Cô ta cũng không có ham giàu, nhưng mà lại vô cùng tò mò rốt cuộc gia tộc có thực lực gì mà có thể điều động máy bay trực thăng, hơn nữa còn để Trần Lạc Thần dùng một số tiền vô giới hạn.
“Sự hiểu biết của anh đối với gia tộc của anh cũng ít lắm, anh chỉ biết là nhà của chúng tôi vô cùng có tiền là cái loại có xài như thế nào cũng không hết ấy.”
Trần Lạc Thần trả lời thành thật.
“Xạo xạo, em cũng không tin là xài không hết.” Tô Lệ Hàm cảm thấy Trần Lạc Thần đang khoác lác.
Những lời mà Trần Lạc Thần nói thật sự đều là thật.
Hai người cải tới cải lui vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ nhà ăn đột nhiên như lại nổ tung, vang lên các tiếng hò hét.
Làm cho Trần Lạc Thần giật nảy cả mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đám người đang đi vào trong nhà ăn.
Một đám người này cũng không phải là người ở bên ngoài, chính là Triệu Sơn, cậu Triệu.
Bầu không khí hiện tại không thua gì một đại minh tinh đột nhiên xuất hiện trên quảng trường.
“Anh Triệu, em yêu anh, anh chấp nhận em đi!”
Có bạn học nữ không cần mặt mũi hô to lên.
“Anh Triệu, như thế nào mới có thể trở thành bạn gái của anh vậy, cầu xin anh nói cho em biết đi có được không?”
“Wow, tôi phải chụp lại nhanh mới được.”
Những người mà thường ăn nói táo bạo như vậy đều là kiểu con gái thích ăn mặc hở hang.
Nhưng mà Triệu Sơn hình như cũng đã thành thói quen rồi.
“Tôi chỉ là đi đến đây ăn một bữa cơm với bạn của tôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu.”
Cậu Triệu cười khổ một tiếng.
Sau đó nhìn về phía chỗ ngồi đằng sau cánh cửa.
Liền có hai bạn học nữ bước ra dưới ánh mắt của mọi người.
Đứng ở bên cạnh cậu Triệu.
“Phốc.”
Trần Lạc Thần mới uống một ngụm canh, sau khi nhìn thấy hai người bước đến thiếu chút nữa đã phun ở trên mặt của Tô Lệ Hàm.
“Mẹ nó chứ.”
Trần Lạc Thần kinh ngạc.
Hai bạn học nữ này đương nhiên là vẻ đẹp xuất sắc, bọn họ là Triệu Thư Kỳ với Lâm Kiều.
“Trời ạ, đây chẳng lẽ là bạn gái của cậu Triệu hả, dựa vào cái gì