“Chị Duyệt, là bọn họ đánh em trai của tôi!”
Tô Kiệt lúc này nhăn nhó nói.
Bốp!
Tuy nhiên đáp lại anh ta chính là cái tát của Trịnh Duyệt.
“Tô Kiệt, tôi thấy cậu ăn phải gan hùm mật gấu rồi, vậy mà dám gây sự ở đây, còn gây sự với cậu Tr… cậu Lý!”
Tô Kiệt hứng trọn một cái tát.
Ủy khuất nhưng cũng ngoan ngoan im miệng lại.
Anh ta không phải đồ ngốc, hôm nay tên Lý Bân này rất rõ rành có lai lịch, không phải một tên nghèo kiệt xác như Lâm Kiều nói.
Nếu không chị Duyệt bình thường kiêu ngạo như thế, sai có thể cho Lý Bân mặt mũi lớn như thế.
Lúc này, chỉ có thể cúi đầu.
“Vãi, cảnh này, thật sự quá ác rồi!”
Lâm Duyệt đi theo Tần Phi đến cũng thật sự bị chấn động rồi.
Nhất là tư thái của nữ cường nhân Trịnh Duyệt, khiến Lâm Duyệt ngưỡng mộ không thôi, đợi khi nào cô ta cũng có thể kết thân với con rùa vàng như cậu Trần thì tốt rồi, sau đó nhìn phú nhị đại nào không thuận mắt, đi tới cho một cái tát, ha ha ah!
“Biết điều thì mau chóng cút, nếu không Tô Kiệt, cậu hôm nay đừng đi ra khỏi đây nữa!”
Trịnh Duyệt khoanh tay lạnh lùng nói.
Tô Kiệt rùng mình.
Lúc này muốn xin lỗi với Lý Bân rồi mau chóng cút.
“Khoan đã!”
Sau đó thì nghe thấy Lâm Kiều nói to một tiếng.
“Chị Duyệt, xin hãy chờ đã, cho dù chúng ta trước đây từng có mâu thuẫn, cũng xin chị nghe tôi nói xong đã, sau khi tôi nói xong, chị sẽ hối hận vì đã giúp đám người này!”
Lâm Kiều khoanh tay, lúc này lạnh lùng nhìn sang Trần Lạc Thần.
Dường như tin chắc đã nhìn thấy cảnh Trần Lạc Thần sẽ bị Trịnh Duyệt xé thành vạn mảnh.
“Ha ha, tiểu tiện nhân, cô có gì muốn nói? Tốt nhất có tác dụng với tôi, nếu không chúng ta nợ mới nợ cũ tính chung một lượt!”
Trịnh Duyệt vừa nhìn thấy Lâm Kiều, cũng nghĩ ra ban đầu khi mình đưa Trần Lạc Thần về trường đã bị nữ sinh này nói mát bao nuôi tên mặt trắng nhỏ, khiến cậu Trần khó chịu một trận.
“Được chị Duyệt, tôi nói thẳng nhé, cái tên Trần Lạc Thần đó đã phụ sự tin tưởng của chị, anh ta ở trong trường chúng tôi đã có bạn gái rồi, bạn gái còn học ở khoa của chúng tôi nữa!”
Đây là lá bài lớn nhất của Lâm Kiều.
Nói xong còn chỉ Trần Lạc Thần, nói: “Anh là đàn ông thì hãy nói cho chị Duyệt biết, lời tôi nói có đúng không!”
Trần Lạc Thần gật đầu nói: “Đúng, bạn gái tôi tên Tô Lệ Hàm, học ở khoa các cô! Ha ha! Mấy ngày trước vừa mới thành người yêu!”
“Ha ha ha! Chị Duyệt, chị nghe thấy rồi chứ? Anh ta đã thừa nhận, anh chính miệng…”
Lâm Kiều cười lớn, sau đó nụ cười của cô ta dần dần thu lại.
Cô ta vốn dĩ còn nghĩ sẽ nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Trịnh Duyệt, phẫn nộ không thôi, thậm chí tràn ngập sát khí.
Dù sao bị đàn ông trêu đùa, đều là phụ nữ, ai không hiểu loại cảm giác muốn giết người đó chứ.
Tuy nhiên Lâm Kiều từ trên mặt của Trịnh Duyệt nhìn thấy chỉ là vẻ mất kiên nhẫn tức giận khi Trịnh Duyệt nhìn mình.
“Đây chính là chuyện cô muốn nói với tôi sao? Ha ha, một đàn em của cậu Lý tìm vợ mà thôi, cô nói với tôi điều này để làm gì? Cô không phải thật sự cho rằng, tên đàn em họ Trần này là tên mặt trắng nhỏ của tôi chứ?”
Trịnh Duyệt cười lạnh nói.
“Á? Không phải sao?” Lâm Kiều kinh ngạc.
“Bốp!”
“Tiểu tiện nhân, từ lần trước bôi nhọ tôi, bây giờ còn dám ăn nói lăng nhăng!”
Trịnh Duyệt vứt lời thì cho một cái tát.
Lâm Kiều bị đánh cho ngốc luôn.
Thì ra là mình đoán sai rồi!
“Còn không mau cút cho tôi!”
Trịnh Duyệt tức giận quát mắng.
Mắt cũng sắp đỏ ngầu rồi!
“Ầu, cút ngay đây!”
Lâm Kiều bị đánh đến rơi nước mắt, lúc này ôm mặt muốn đi.
“Đợi đã!”
Lúc này, một nữ sinh có hơi nhút nhát mở miệng nói.
Là Lâm Duyệt đứng ra.
“Làm gì?” Lâm Kiều hỏi.
“Bốp!”
Lâm Duyệt lấy hết can đảm, cũng tát một cái vào mặt của Lâm Kiều.
Ai kêu Lâm Kiều này vừa rồi hống hách như vậy, mắng chửi bọn họ như thế.
Bây giờ thì sao, ngay cả chị Trịnh Duyệt cũng khách khí với cậu Lý như thế, Lâm Duyệt cô ta là bạn tốt của Tần Phi, còn sợ cái gì chứ!
Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt đánh người, thấy Lâm Kiều bị đánh cho ngây người, lại không dám nói cái gì, thật sự quá sảng khoái!
Trần Lạc Thần ở một bên nhìn cười.
Lâm Kiều này hôm nay mất sạch mặt mũi rồi, ha ha!
Đánh đuổi được đám Tô Kiệt, Lâm Kiều, cảm xúc mất mát trên mặt của Trịnh Duyệt lúc này mới lộ ra, khi đưa đồ ăn lên cho Trần Lạc Thần, mấy lần suýt nữa làm rơi.
Haizzz!
Vừa rồi Trịnh Duyệt là giả bộ, khi nghe thấy từ trong miệng