Đúng vậy, có người phụ nữ phát triển nhanh ở trong cái xã hội này mà không có mấy người đàn ông ở phía sau chứ.
Nhưng nghe những lời này, trong lòng Trần Lạc Thần không hiểu sao lại cảm thấy có chút thất vọng.
Anh cũng muốn giúp Đường Uyển, không chỉ vì cô ấy xinh đẹp, còn vì Trần Lạc Thần thực sự thích đứa bé Manh Manh này.
Có thể Manh Manh chính là sinh mạng mà mình đã cứu sống nên khiến Trần Lạc Thần tự nhiên cảm thấy thân thiết.
Nhưng xem ra bản thân mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Đường Uyển, có thể không cần sự giúp đỡ của mình.
Về lý do của sự thất vọng, chính là Trần Lạc Thần cho rằng loại phụ nữ như Đường Uyển, nếu không Manh Manh sao lại nói có nhiều chú đến tìm cô ấy chứ!
Haiz, nhưng đây là chuyện riêng của người ta, liên quan gì đến mình!
Sau khi mua quà xong, Trần Lạc Thần dẫn Manh Manh trở về tiểu khu.
Lúc này đột nhiên không biết Manh Manh nhìn thấy cái gì, vốn dĩ đang cười nói vui vẻ, đột nhiên trở nên lo lăng nắm lấy cánh tay Trần Lạc Thần, bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệnh.
Hơn nữa đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc Mercedes màu đen dừng dưới tầng của tiểu khu không lâu.
“Sao vậy, Manh Manh?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên hỏi.
“Chú Lạc Thần, người xấu kia lại đến rồi, chú ấy đánh mẹ, còn đánh cả Manh Manh, đây là xe của chú ấy!”
Manh Manh lo lắng nói, sau đó lập tức trốn sau Trần Lạc Thần.
“Hả?”
Trần Lạc Thần hơi giật mình.
Trong xe không có người, nghĩa là người này đã đi lên!
Vừa mới ăn cơm của người ta, Trần Lạc Thần không thể vì chuyện không liên quan đến mình mà rời đi được!
“Đi thôi Manh Manh, chúng ta mau đi lên thôi!”
Trần Lạc Thần lập tức bế Manh Manh lên, chạy lên tầng.
Sau khi lên tầng, cửa ra vào và cửa sổ đã bị đóng lại.
Mà bên trong, truyền đến tiếng cãi nhau.
“Con tiện nhân này, sao ở nhà lại có 3 cái bát, ba đôi đũa, có phải có người đàn ông khác đến chỗ cô không?”
Là giọng nói thô lỗ của một người đàn ông.
“Từ Đại Nguyên, anh bị điên à, trong nhà tôi thì làm sao, liên quan gì đến anh!”
Đường Uyển phản bác nói.
“Hừ, xem ra quả nhiên là có người đàn ông khác ở đây, Đường Uyển, nửa tháng trước chúng ta đã nói rồi, chỉ cần tôi giúp cô đè chuyện làm ăn xuống, sau đó cho cô một khoản tiền để lưu động vốn, để cô thoát khỏi cái cửa ải khó khăn này, cô đã đồng ý đi theo tôi, tôi đã hoàn thành từng cái từng cái một, nếu không cô nghĩ là doanh nghiệp của cô có thể chống chọi lại được với những chấn động trên con phố thương nghiệp của cậu Trần kia sao, sớm đã bị thôn tính rồi!”
“Bây giờ đã làm xong chuyện, cô lại còn dám câu dẫn người đàn ông khác, được, hôm nay tôi sẽ lấy lại vốn, haha! Muốn * cô không phải là ngày một ngày hai, tức chết tôi mà!”
Sau đó là tiếng đĩa bị gạt rơi xuống đất.
“Cút, anh cút đi, đồ khốn nạn, cút đi!”
Đường Uyển khóc, hét lên.
Lúc Trần Lạc Thần phá cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
“Dừng tay!”
Trần Lạc Thần hét lên một tiếng, sau đó lấy một chiếc bình hoa ở bên cạnh lao đến, đập vào tên đầu trọc đang đè lên người Đường Uyển!
Một chiếc bình đập xuống.
Đầu của Từ Đại Nguyên bị đập vỡ.
“Mẹ nó, mày là ai?”
Từ Đại Nguyên ôm đầu, tức giận hét lên.
“Mẹ, mẹ không sao chứ!”
Manh Manh vội vàng đỡ Đường Uyển dậy.
Chiếc áo trên đã bị Từ Đại Nguyên xé rách, lộ ra những mảng lớn trắng như tuyết.
Mà Trần Lạc Thần lại sờ vào chiếc ghế đẩu, nhìn chằm chằm vào Từ Đại Nguyên.
Chuyện nguyên tắc, Trần Lạc Thần cũng biết khá nhiều.
Chính vì chuyện khoản đầu tư kia, công ty của Đường Uyển gần như phá sản.
Sau đó bị tên Từ Đại Nguyên này bỏ đá xuống giếng.
Dùng điều kiện này, để đổi lấy sự giúp đỡ của Từ Đại Nguyên.
Nói trắng ra, đó là vì bản thân mình làm việc không có suy nghĩ, dẫn đến những phản ứng dây chuyền không mong muốn gây ra.
Trần Lạc Thần nhìn thấy Đường Uyển bị ức hiếp, trong lòng cũng có chút tự trách, đột nhiên máu nóng trào dâng.
“Mẹ nó, tao biết rồi, Đường Uyển, cậu ta chính là tiểu bạch kiểm mà mày đang bao dưỡng đúng không? Được, đúng là ăn gan hùm mà, lại dám đánh Từ Đại Nguyên tao! Tiểu tử, mày cứ đợi đấy cho ta, ta sẽ tuyệt đường sống của mày!”
Từ Đại Nguyên máu cháy đầy mặt, nhưng vẫn la hét, chửi bới.
Trần Lạc Thần cũng không sợ ông ta, vung chiếc ghế đẩu lên.
Từ nhỏ đã trưởng thành ở nhà cũ, có sự khổ cực nào mà Trần Lạc Thần chưa từng trải qua chứ, trước đây anh từng không có tiền, từng hèn nhát, yếu đuối, nhưng lại có sức khỏe.
Thực sự lo lắng cái tên Từ Đại Nguyên bụng bự này cũng không dám ngăn cản.
Liên tục bị đánh, cuối cùng nhếch nhác lao về phía cửa để bỏ chạy.
“Chị không sao chứ? Chị Đường Uyển!”
Trần Lạc Thần ném chiếc ghế xuống, quan tâm hỏi.
Đường Uyển lau nước mắt, lắc đầu