Con Nhà Giàu

NHỤC NHÃ


trước sau

Trần Lạc Thần không ở lại thư viện nổi nữa, sau khi lau máu mũi xong, Trần Lạc Thần lập tức chạy ra ngoài.

Nhớ lại đúng là rất mất mặt.

Nhưng cũng thật sự không thể khống chế được, thứ nhất là cô gái kia thật sự rất đẹp, hơn nữa dáng người cũng rất bốc lửa.

Là cái kiểu nữ thần ngay cả mấy người con trai đáng khinh cũng không dám tơ tưởng.

Hơn nữa mùi trên cơ thể cô quá thơm, đắm chìm trong đó, làm Trần Lạc Thần cứ luôn hắt xì mãi.

Haizz ~ Trần Lạc Thần thở dài, những người thuộc cấp bậc nữ thần thế này thường thì đều thuộc về mấy tên con ông cháu cha.

Dù sao thì làm gì có người bình thường nào có thể giữ lại chứ!

Ủa khoan! Từ từ, hình như mình cũng là con ông cháu cha mà, ôi đệt! Sao lại quên mất cái thân phận này chứ!

Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu.

Thông qua cửa sổ bên ngoài thư viện nhìn vào trong, kết quả lại phát hiện cô gái kia không biết từ khi nào đã nghiêng mặt qua bên này, đang tò mò nhìn Trần Lạc Thần.

Hai người vừa đối diện, cô gái kia đã nhanh chóng cúi đầu xuống.

Trần Lạc Thần cũng không thể nhìn chằm chằm người ta mãi được.

Nghĩ lại cũng cảm thấy rất tự trách, bây giờ anh đã có Tô Lệ Hàm rồi, sao có thể cứ nhìn chằm chằm con gái khác được.

Hơn nữa có rất nhiều cô gái đẹp, cũng không thể gặp người nào là yêu người đó được!

Trần Lạc Thần không có xấu xa đến thế.

Đè chút rung động trong lòng xuống, Trần Lạc Thần không còn tâm trạng học tập nữa.

Nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến trưa rồi, lúc trước đã hẹn trước với Tô Tường Vi là hôm nay sẽ đến đại học Giang Nam tìm cô đi ăn cơm chung.

Hai hôm trước vừa khéo là ngày Tô Tường Vi đến đại học Giang nam học tập một số chương trình tập huấn.

Anh vẫn chưa đến thăm cô lần nào.

Cho nên Trần Lạc Thần liền đánh tay lái, chạy đến đại học Giang Nam.

Đại học Giang Nam và đại học Kim Lăng đều là trường đại học nổi tiếng ở Kim Lăng.

Coi như là nổi tiếng ngang nhau.

Hai trường cũng không cách nhau quá xa, lái xe khoảng hai mươi phút là đến.

“Trần Lạc Thần!”

Sau khi Tô Tường Vi nhận được điện thoại của Trần Lạc Thần, đã đứng ở cổng trường chờ từ lâu.

Gặp nhau, hỏi thăm vài câu đơn giản.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn cơm!”

Trần Lạc Thần cười cười.

“Không cần đầu Trần Lạc Thần, hôm nay tôi mời anh!”

Tô Tường Vi đột nhiên có chút thần bí nói.

“Hả? Vì sao chứ?”

“Vì hôm nay là sinh nhật của tôi…”

Tô Tường Vi nói khẽ: “Lúc trước tôi không có bạn bè, cũng không có người thân, tôi chưa bao giờ ăn sinh nhật, nhưng bây giờ tôi chỉ có một người bạn là anh, anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi muốn mời anh ăn một bữa!”

“Nhưng mà Trần Lạc Thần… Anh ăn ở căn tin không?”

Dù sao Trần Lạc Thần cũng là cậu chủ, cho dù Tô Tường Vi biết Trần Lạc Thần sẽ không chê cô, nhưng vẫn hỏi.

“Chẳng trách hôm qua cô gọi điện thoại hỏi tôi khi nào có rảnh đến chơi, thì ra hôm nay là sinh nhật của cô à, sao cô không nói sớm, tôi không có chuẩn bị quà sinh nhật!”

Trần Lạc Thần gãi đầu.

“Tôi không cần quà, ăn cơm cùng nhau một bữa là được rồi!”

Tô Tường Vi nói như thế, Trần Lạc Thần cũng không dám nói gì.

Nhưng mà dù sao cũng là sinh nhât của Tô Tường Vi, Trần Lạc Thần cũng sẽ không để cho cô mời thật, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô ăn sinh nhật cùng bạn bè, cũng không thể quá đơn giản được.

Vì vậy Trần Lạc Thần quyết định địa điểm ăn cơm ở một quán cơm Tây tên là Surati ở gần đại học Giang Nam.

Lúc trước khi chơi cùng với nhóm Bạch Tiểu Phi cũng từng nghe mấy tên ăn chơi trác táng bọn họ nhắc đến không ít lần.

Hoàn cảnh khá tốt.

Đương nhiên, tuy là hơi đắt đỏ một chút, nhưng nếu Trần Lạc Thần thích, Tô Tường Vi cũng không ý kiến gì, đi theo Trần Lạc Thần vào trong.

Bên trong văng vẳng tiếng nhạc ưu nhã, thời gian này đã có không ít khách hàng đến.

Tất cả đều là các cậu ấm cô chiêu trang điểm xa hoa này nọ.

Vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi ăn mặc bình thường bước vào.

Không ít cô gái phiết môi, hơi khinh thường.

“Không phải là Tô Tường Vi sao? Sao cô ta lại đến Surati ăn cơm thế?”

Mà đúng lúc này, bốn năm cô cậu bước vào.

Khi đi ngang qua bàn của hai người Trần Lạc Thần, đột nhiên dừng lại.

Có người kinh ngạc nhìn Tô Tường Vi, trong mắt còn lộ ra một nụ cười đầy toan tính.

“Bạn Vương Linh, là cô à?”

Tô Tường Vi hơi đỏ mặt nói, cũng không dám ăn, hai tay hơi lo lắng nắm góc áo của cô.

Cái cô gái kêu Vương Linh này ăn mặc rất diêm dúa, đặc biệt là cái váy ngắn bó sát người màu đen kia, khó khăn lắm mới che được bờ mông cong tròn của cô ta.

Mấy người còn lại ăn

mặt cũng rất phóng khoáng.

Mấy cậu con trai ở bên cạnh còn đeo khuyên tai, trông gia thế cũng không tệ.

Nghe ra thì những người này chắc đều là bạn học trong lớp tập huấn của Tô Tường Vi.

Trường Trần Lạc Thần cũng có loại lớp giáo dục tập huấn đại học thế này, nói thế nào đây nhỉ, có đủ loại người đi học lớp này.

Có một số tên ăn chơi trác táng không thi đậu khoa chính quy, cũng có một số ông chủ của mấy nhà máy nhỏ, cũng có người đã đi làm.

Nếu là ăn chơi trác táng thì đến đây học cũng chỉ để tán gái.

Mấy cô gái lẳng lơ đương nhiên là muốn kiếm mỏ để đào.

Còn lại mới là loại người thật sự quyết tâm muốn học thêm một vài thứ như Tô Tường Vi.

“Ha ha, Tô Tường Vi, không phải cô rất nghèo sao, sao lại dám đến chỗ này để ăn cơm vậy?” Vương Linh ôm vai, mặt mày đắc ý liếc nhìn Tô Tường Vi.

Cứ như nói vài câu hạ thấp Tô Tường Vi thì sẽ làm cô ta có cảm giác thành tựu vậy.

Vì sao chứ?

Bởi vì hai hôm trước khi mới nhập học, một cậu ấm trong lớp ăn no rửng mỡ muốn bầu hoa khôi của lớp.

Bầu chọn thì bầu chọn đi, Vương Linh đương nhiên sẽ không nhường nhịn rồi.

Kết quả, sau khi mấy cậu ấm bỏ phiếu ra kết quả, không ngờ lại là Tô Tường Vi!

Còn bảo Tô Tường Vi đi lên phát biểu cảm nghĩ khi được bầu làm hoa khôi của lớp này nọ.

Tô Tường Vi đương nhiên không nghe theo mấy tên con ông cháu cha kia.

Bọn họ đến bắt chuyện, cô luôn cố ý trốn bọn họ.

Nhưng mà chuyện này lại làm cho Vương Linh luôn thích hơn người khác, chưa bao giờ thua về mặt ngoại hình cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Không phải có một câu từng nói.

Chuyện gì là chuyện tàn ác nhất đối với một người phụ nữ? Đó chính là bắt người phụ nữ này thừa nhận có một người phụ nữ khác đẹp hơn họ!

Có người cho dù ngoài miệng đã thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn khó chịu.

Vương Linh chính là loại người đó, huống chi, Tô Tường Vi còn là một người phụ nữ nghèo không có cái gì.

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi mời bạn đến nơi này ăn cơm!”

Đương nhiên Tô Tường Vi cũng cảm nhận được địch ý của Vương Linh.

Lập tức không mặn không nhạt trả lời.

“Trời đất ơi, cô còn mời bạn nữa à? Cái cậu trai này là bạn trai của cô à?”

“Ha ha, không thể không nói nha Vương Linh, Tô Tường Vi và cậu trai này xứng đôi ghê! Cậu nhìn quần áo bọn họ đang mặc kìa!”

Một cô gái khác cũng cười nói.

“Tôi nói nè hai cô cũng đừng ghen tị nữa, không thấy người ta chỉ gọi hai phần bò beefsteak và hai ly nước trái cây thôi sao, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của hoa khôi lớp Tô Tường Vi, để người ta ăn sinh nhật vui vẻ đi, đừng làm phiền nữa!”

Một người thanh niên không khỏi lắc đầu cười khổ.

Mà vừa nghe nhắc đến hoa khôi lớp thì Vương Linh lại càng nóng nảy hơn.

“Nhưng mà các cậu xem kia… bọn họ ăn uống đơn giản như thế, ăn sinh nhật mà chắc đến bánh kem cũng mua không nổi, trông bọn họ thế này, chắc đều tiền dành dụm dùng để ăn bữa cơm ở chỗ này đúng không, ha ha!”

“Tôi không làm phiền nữa, chẳng trách ngày hôm qua còn nghe mấy người ở cùng ký túc xá với Tô Tường Vi nói cô ta chưa bao giờ ăn cơm chiều, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn một phần cơm không, còn tưởng là cô ta muốn giữ dáng, chắc là không có tiền để ăn!”

Vương Linh hừ lạnh, chắc đã chăm chọc hả giận rồi, lúc này mới ôm vai xoay người đi.

“Đi thôi, không làm phiền hai người, chúng ta còn phải đi cùng cậu Lý đến tham dự tiệc sinh nhật của chị Liêu nữa, đúng không cậu Lý!”

Vương Linh kéo tay một cậu ấm nhà giàu, thân mật rời đi.

Mà Tô Tường Vi bị sỉ nhục một trận, cúi gằm đầu không nói tiếng nào, cũng không ăn uống gì, không bao lâu sau, Trần Lạc Thần nhìn thấy trên mặt Tô Tường Vi chảy xuống hai hàng nước mắt…




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện