“Cô nói cái gì?”
Trần Lạc Thần bỗng giật mình rồi.
Đến nhà anh ở vài ngày? Cái này sao mà tiện được, bản thân mỗi ngày phải gọi điện với Tô Lệ Hàm, hơn nữa với cả.
Anh có bạn gái, chỉ có điều đang học ở nơi khác, sau đó anh thì sao, ở chung một nhà với một nữ sinh.
Cho dù trên dư luận chấp nhận được.
Lương tâm của Trần Lạc Thần cũng không chấp nhận được, chuyện này thành cái thể thống gì chứ!
“Không được, tôi không tiện!”
Trần Lạc Thần nói.
“Ầu, ha ha không sao, tôi còn tưởng sẽ có một người bằng lòng giúp tôi, tôi hiểu rồi…”
Giọng của Tần Nhã trở nên mất mát.
“Cô đã xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Lạc Thần tò mò hỏi.
Phải, Tần Nhã cũng sẽ không vô duyên vô cớ chủ động nói chạy đến nhà mình nói muốn ở lại.
Tần Nhã thích anh?
Ha ha, Trần Lạc Thần còn chưa tự luyến đến mức độ này.
Chỉ là rất băn khoăn nên hỏi.
“Tôi sắp định hôn rồi!”
Tần Nhã khựng lại, bỗng nói.
“Vậy chúc mừng cô…” Trần Lạc Thần vừa chuẩn bị chức mừng, đột nhiên cảm thấy ngữ khí của Tần Nhã không đúng lắm, thu nhiễm lại: “Đính hôn với ai thế? Đây là chuyện tốt!”
“Với Lý Việt, ba tôi bây giờ trong kinh doanh xuất hiện nguy cơ, ba tôi muốn nhờ doanh nghiệp của nhà Lý Việt giúp đỡ thoát khỏi nguy cơ lần này, mà khoảng thời gian này, Lý Việt cứ theo đuổi tôi, còn bảo ba anh ta đến cầu hôn, cộng thêm mẹ tôi cũng là ba Lý Việt giúp đỡ cứu được, ba tôi đã đồng ý rồi, để tôi với Lý Việt đính hôn!”
“Nhưng tôi không muốn đính hôn anh biết không, tôi có lúc cảm thấy mình đang nằm mơ, tôi rõ ràng còn có rất nhiều kế hoạch, tôi cảm thấy mình gần 30 tuổi mới suy nghĩ đến chuyện hôn nhân, nhưng bây giờ tôi còn chưa tốt nghiệp đại học thì phải đính hôn với người ta, hơn nữa còn là một người tôi không thích, tôi thật sự không biết phải làm sao!”
“Tôi muốn chạy ra ngoài, nhưng những người bạn đó của tôi Lý Việt đều quen, anh ta chắc chắn có thể tìm được, cho nên tôi nghĩ đến anh, không ngờ anh cũng không thèm để ý tôi.”
Nói mãi, Tần Nhã bỗng bật khóc.
Trần Lạc Thần nghe thấy, tóm lại đã biết đầu đuôi như nào rồi.
Phải, loại chuyện này để vào người ai cũng khá khó chịu.
Hơn nữa trong này, còn ít ít nhiều nhiều xen lẫn nguyên tố của anh ở trong đó.
Dù sao mẹ của Tần Nhã là mình cứu được.
Vì không muốn dây dưa quá nhiều với Tần Nhã, Trần Lạc Thần không có thừa nhận.
Để Lý Việt cứ lấy chuyện này ra tỏ vẻ với nhà họ Tần bọn họ.
Nói thật, đem Tần Nhã ép đến mức độ này, anh cũng có phần trách nhiệm!
Bây giờ phải làm sao đây?
Tần Nhã rất rõ ràng là muốn ra ngoài trốn tránh, hoặc lấy cách bỏ nhà ra đi này, muốn đe ba của cô ta.
Cho nên muốn đến chỗ này của anh.
Từ chối cô ta, để cô ta quay về kết hôn? Nói thật, gả cho loại người như Lý Việt, thật là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, Trần Lạc Thần cũng cảm thấy tiếc cho báu vật trời bên này.
Đáp ứng cô ta?
Nhưng bên phía Tô Lệ Hàm anh giải thích thế nào?
Với lại, nếu thật sự từ chối, lương tâm của anh cũng thật sự không phớt lờ được.
Điều này khiến Trần Lạc Thần nghĩ đến hai chữ nguyên quả, nhân trồng xuống, sớm muộn cũng sẽ kết quả!
“Được rồi, cô đến tìm tôi đi, tôi nói trước, tôi không ở quê, ở huyện Bình An! Hơn nữa chuyện này giải quyết rồi, cô phải về nhà!”
Trần Lạc Thần nói.
Chuyện này nếu đã là nhân từ mình mà ra.
Vậy đương nhiên cũng do bản thân giải quyết.
Cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ là để thân phận lộ ra!
Mọi thứ đều không sao rồi!
Cho nên Trần Lạc Thần mới dám để Tần Nhã tới ở.
“Được, tôi biết rồi! Trần Lạc Thần cảm ơn anh, yêu anh chết đi được, anh yên tâm, tôi chỉ hù ba tôi một chút thôi, để ông ấy từ chối rồi thì không sao nữa!”
Tần Nhã vui vẻ nói.
Sau đó cúp máy.
Trần Lạc Thần cảm thấy làm như này ít nhiều có hơi không thích hợp.
Nhưng không lo được nhiều như thế được, cũng đáp ứng rồi!
Mà khách sạn mà anh ở này, vừa hay lại là dạng căn hộ, ngược lại cũng tiện cho hai người cùng ở.
Bởi vì Trần Lạc Thần ngoài thuận tiện chăm sóc ông Ngô, còn phải cùng Lý Chấn Quốc bọn họ bàn bạc vài chuyện.
Cho nên căn phòng đặt của khách sạn không nhỏ.
Mà Trần Lạc Thần cũng quyết định rồi, không tiếp tục khiêm tốn với Tần Nhã nữa, để cô ta biết thân phận của mình!
Mà đợi đến sáng hôm sau, Tần Nhã đã ngồi xe tới rồi.
Trần Lạc Thần thì sao, tự nhiên dậy sớm lái chiếc xe Mercedes-Benz G500 của mình đến trạm xe đón.
Chẳng qua chiếc Rambo của anh ném ở biệt thự Vân Đỉnh Sơn, nếu không Trần Lạc Thần trực tiếp lái chiếc Rambo rồi.
Để cô ta biết thân phận của mình, sau đó giải quyết chuyện này thay cho cô ta, đơn giản như thế, Trần Lạc Thần nghĩ như vậy.
Đỗ chiếc