Kể cả sau khi trở lại ký túc xá.
Trong lòng Triệu Thư Kỳ và đám nữ sinh kia đều không biết là tư vị gì.
Nếu như Trần Lạc Thần thật sự là một tên nghèo hèn hoặc là anh ta trúng số có được một hai tỷ thì cũng sẽ không để cho người ta phải khó chịu.
Nhưng bây giờ anh ta lại mua được một chiếc túi hàng hiệu đắt tiền còn ăn cơm ở sơn trang hàng đầu nhất.
Còn cả bức tranh trị giá hơn ba tỷ mà chỉ dùng dăm ba câu nói đã thuyết phục được Lý Chấn Quốc là thật sao?
Làm sao có thể?
“Thư Kỳ, chuyện hôm nay cậu thấy thế nào?”
Triệu Thư Kỳ ngồi ở trên giường, nghe Lâm Kiều đang tháo trang sức hỏi thăm, nhíu mày nói:
“Tôi cũng không biết nhưng có lẽ là chúng ta suy nghĩ quá nhiều rồi, vừa rồi không phải Từ Diệp đã gọi điện thoại cho Dương Thanh và liên tục nhận được xác nhận là bởi vì Trần Lạc Thần cứu được con gái của Tổng giám đốc Lý Lý Chấn Quốc cho nên ông ta mới trọng đãi Trần Lạc Thần như thế!”
“Có lẽ là chuyện bức tranh kia Lý Chấn Quốc chỉ là muốn tìm một cái lý do để không làm khó dễ cho Trần Lạc Thần thôi, dù sao cứu được con gái ông ta ân tình đó cũng lớn lắm!”
Quả thực trong lòng Triệu Thư Kỳ cũng đang có suy luận như thế này.
“Như vậy cũng có lý, hừ! Hôm nay tôi còn tưởng rằng Trần Lạc Thần đột nhiên trở nên giàu có rồi đấy, thật sự là khiến tôi sợ muốn chết!”
Lâm Kiều thở dài một hơi.
“Sao vậy? Lần này không gọi anh Trần Lạc Thần nữa rồi à?”
Một đám con gái trêu chọc nói.
“Ai thèm gọi anh ta, mẹ nó, đúng là không có ai hao phí ân tình như thế, nếu tôi mà có cái nhân tình này thì sau này sẽ bảo Tổng giám đốc Lý tùy tiện sắp xếp cho tôi một chức vị gì đó, tôi cũng sẽ không cần buồn nữa!”
“Đúng vậy, Trần Lạc Thần thì tốt rồi, công phu cả ngày hôm nay xem như người ta đã trả sạch ân tình cho anh ta rồi, mẹ kiếp, trí thông minh đó thật đáng lo ngại mà!”
Các cô gái mỗi người nói một câu.
Triệu Thư Kỳ nghe vậy trong lòng cũng rất hưởng thụ, Trần Lạc Thần càng khổ sở thì trong lòng Triệu Thư Kỳ ngược lại càng nhẹ nhõm.
Loại cảm giác này thật là kỳ quái…
Về phần Trần Lạc Thần căn bản anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi trở lại ký túc xá bởi vì hôm nay chơi quá vui vẻ nên vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ mất.
Tận đến ngày hôm sau lúc sắp sửa đi học.
Nhìn thấy bọn Dương Thanh ở trong ký túc xá bắt đầu viết tên của mình lên phong bì đựng tiền.
Trần Lạc Thần xem tin tức trong nhóm mới biết được hôm nay lớp trưởng đã gắn tên tất cả các thành viên trong lớp để nhắc nhở đã đến thời gian nộp học phí.
“Trần Lạc Thần, học phí của cậu là chờ nửa tháng nữa có trợ cấp sinh viên nghèo mới nộp? Hay là như thế nào?”
Thật ra Dương Thanh muốn hỏi chính là Tổng giám đốc Lý có cho ít tiền nào để Trần Lạc Thần nộp học phí hay không.
Nhưng nghĩ đến bức tranh nổi tiếng giá ba tỷ ngày hôm qua, Dương Thanh không mở miệng hỏi ra được.
Chỉ sợ đến ngày hôm nay, người anh em Trần Lạc Thần đã lại nghèo rớt mùng tơi rồi.
Trần Lạc Thần cười nói: “Không sao, tôi còn có chút tiền đủ để nộp học phí, đúng rồi, đợi chút nữa các cậu tới lớp nộp tiền trước đi, tôi phải đi rút ít tiền!”
Dương Thanh nhìn dáng vẻ của Trần Lạc Thần không giống như là đang nói dối.
Tưởng rằng Trần Lạc Thần thật sự có chút khả năng.
Nên cũng cảm thấy an tâm hơn.
Trần Lạc Thần đi tới ngân hàng ở ngoài cổng trường.
“Tôi rút mười lăm triệu!”
Trần Lạc Thần đưa thẻ vào bên trong cửa sổ.
Kết quả nhân viên phục vụ bên trong rất nhanh liền sửng sốt.
Cầm lấy thẻ ngân hàng của Trần Lạc Thần lên nhìn đi nhìn lại xem xét.
Cuối cùng kinh ngạc hỏi Trần Lạc Thần:
“Thẻ này của anh là như thế nào vậy? Vì sao hạn mức của anh lại bị sửa đổi!”
Hạn mức bị sửa đổi?
Trần Lạc Thần cũng có chút sợ run.
Thật ra cô nhân viên phục vụ ở bên trong nhìn Trần Lạc Thần ăn mặc rất bình thường nhìn qua chính là kiểu sinh viên nghèo không có tiền kia.
Cho nên giọng điệu cũng có chút mất kiên nhẫn.
Nhưng sửa đổi hạn mức thẻ ngân hàng ngoại trừ một vài khách hàng cao cấp ra thì đã ít lại càng thêm ít.
Lập tức lại tiếp tục giải thích nói: “Đúng vậy, thẻ ngân hàng của anh đã được nâng hạn mức lên rất lớn áp dụng trên tất cả các ngân hàng, tấm thẻ này của anh mỗi lần rút thì số tiền thấp nhất phải rút là sáu trăm triệu, chỉ mười lăm triệu thì không rút được!”
Cô nhân viên phục vụ quan sát Trần Lạc Thần từ đầu đến chân.
Cậu sinh viên trước mắt này nhìn thế nào cũng không giống như người có tiền.
Ai nâng hạn mức thẻ ngân hàng của mình lên vậy?
Trần Lạc Thần nghĩ một chút liền biết là người nào.
Trừ chị gái Trần Bạch Lan của mình ra thì còn có thể là ai nữa.
Bà chị này, tiết kiệm tiền một chút thì có làm sao, con mẹ nó, để hạn mức tối thiểu thẻ ngân hàng của mình như vậy là muốn cho mình phá sản à!
Lập tức anh liền gọi điện thoại qua đó.
Rất nhanh bên kia liền nghe máy.
“Chị, có phải chị động tay động chân vào thẻ ngân hàng của em hay không?”
“Đúng vậy, chị chỉ điều chỉnh hạn mức rút tiền thấp nhất thôi mà, ài, cũng không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ em không có một chút nào dáng vẻ của con em nhà giàu chứ, em trai này, bây giờ em như thế này thì làm sao sau này có thể đặt chân vào gia tộc của chúng ta được, cho nên em cứ từ từ mà thích ứng với cuộc sống này đi!”
Trần Lạc Thần: “…”
“Đúng rồi, hôm nay em không gọi điện thoại cho chị thì chị cũng sẽ gọi điện thoại cho em, ngoại trừ nâng hạn mức thẻ ngân hàng ra thì em có còn nhớ mấy cái thẻ mua sắm chị đưa cho em không?”
“Ở trong đó có lẽ còn thừa lại khoảng ba mươi tỷ, chỉ đã để thời hạn cho em đến cuối tháng, nói cách khác nếu như đến cuối tháng mà em không tiêu hết được tiền ở trong thẻ mua sắm này thì số tiền đó sẽ mất hết, số tiền ba mươi tỷ này sẽ uổng phí biến thành của người khác!”
“Đệch! ! !”
Đôi mắt Trần Lạc Thần đã đỏ ngầu lên.
Quá độc ác!
Thật là quá tàn nhẫn!
Đúng là bại gia!
“Em mau mau trưởng thành đi, đừng để ba mẹ và cả người chị này mỗi ngày đều phải lôi kéo em thoát ra khỏi bóng ma của sự nghèo khó nữa…”
Nói xong, chị gái liền cúp điện thoại.
“Tôi hỏi anh bây giờ như thế nào? Anh lấy hay là không lấy đây? Không lấy thì đừng làm mất thời gian của người khác!”
Không biết từ lúc nào mà sau lưng Trần Lạc Thần có thêm năm sáu sinh viên đang lấy số xếp hàng đợi lấy tiền.
Nói chuyện là một sinh viên nam ăn mặc khá lịch sự trong tay còn đang ôm một cô gái đẹp, anh ta nhìn về phía Trần Lạc Thần với vẻ mặt xem thường.
Hôm nay là ngày nộp học phí.
Rất nhiều sinh viên tới đây để rút tiền nộp học phí.
Thấy Trần Lạc Thần gọi điện thoại lâu như vậy cộng thêm cách ăn mặc của anh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn thằng này không có tiền còn đang gọi điện thoại về nhà gửi tiền lên.
“Ôi trời, cậu đợi tiền tới khi nào hả? Chúng tôi còn phải về đi học nữa, hừ hừ!”
Bị sinh viên nam ôm cô gái kia mở miệng khinh bỉ nói.
“Vậy tôi rút!”
Không còn cách nào khác, người trong ngân hàng càng ngày càng nhiều lên rồi.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm mau chóng lấy tiền rồi đi, cứ lấy sáu trăm triệu trước rồi tình tiếp.
Liền nói với nhân viên phục vụ