Lại nói bây giờ Trần Lạc Thần đang ở căn tin bệnh viện mua cháo.
“Trần Lạc Thần, anh còn chưa ăn cơm đúng không, lại đây, tôi mua vài món ngon ở bên ngoài, chúng ta ăn cùng đi!”
Đúng lúc này, Trần Lâm xách theo một đống đồ ăn đến, còn vỗ vai Trần Lạc Thần.
“Không cần, không phải cô còn đang truyền nước biển sao, sao lại đến căn tin?” Trần Lạc Thần cười nói.
Cũng không biết vì sao, Trần Lâm đột nhiên nhiệt tình như thế làm Trần Lạc Thần cảm thấy không quen lắm.
Tuy cô gái này cũng từng mỉa mai Trần Lạc Thần rất nhiều lần, nhưng Trần Lạc Thần cũng không nhớ thù cô ta.
Cũng nói chuyện một cách lịch sự.
“Tôi đã khỏe rồi, sau khi nhìn thấy anh thì đã khỏe lại rồi! Anh có biết không anh chính là liều thuốc hay đó!”
Trần Lâm nhìn Trần Lạc Thần, nở nụ cười đầy mập mờ.
Hơn nữa cũng dán sát người lên người Trần Lạc Thần, như có như không mà cọ lên cánh tay Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nổi hêt da gà.
Nói thật ra lúc trước Trần Lâm là sinh viên trường nghê thuật, đội trưởng của đội nhảy Latin, dáng người và gương mặt đều cực kỳ đẹp.
Hơn nữa, nếu so sánh với Lý Thi Hàm thì cô càng quyến rũ hơn.
Cũng coi như là một cô gái xinh đẹp quyến rũ.
Nhưng lúc nãy khi gặp nhau trên lầu, thái độ của Trần Lâm không phải như thế, sao chỉ mới hơn nửa tiếng trôi qua mà đã nhiệt tình như vậy, hơn nữa hình như nhiệt tình hơi quá đáng rồi thì phải?
“Trần Lâm, có phải cô có chuyện gì không?” Trần Lạc Thần hỏi.
“Trời, tạm thời anh đừng hỏi chuyện này, lúc nãy tôi cố ý đi xuống lầu mua cho anh ăn, căn tin đâu có món gì ngon đâu, còn đắt muốn chết, hơn nữa anh nhìn đi, đây là cái gì?’
Trong những món Trần Lâm mua cho Trần Lạc Thần, trừ chân gà, nước uống ra, còn có các món ăn vặt ở bên ngoài, tay còn đang cầm một cái bánh trứng nướng nóng hổi.
“Tôi biết anh thích ăn bánh trứng nướng nhất, tôi nhớ lúc chúng ta học cấp ba, bình thường anh đều ăn bánh bao vơi dưa muối, chỉ khi nào đến cuối tuần mới để dành được vài nghìn mua một cái bánh trứng nướng ăn! Tôi thấy bên lề đường có bán cho nên mua cho anh.”
Trần Lâm kéo Trần Lạc Thần ngồi xuống.
Thấy bánh trứng nướng, trong lòng Trần Lạc Thần cũng rất ngứa ngáy, đúng vậy, lúc học cấp ba nhà rất nghèo, Trần Lạc Thần cảm thấy món ngon nhất trên đời này chính là bánh trứng nướng.
Tuy không biết rốt cuộc Trần Lâm muốn làm gì.
Nhưng thấy cô nhiệt tình như vậy, còn mua cho anh rất nhiều đồ ăn, Trần Lạc Thần cũng ngại hất mặt bỏ đi.
Hơn nữa, cô cũng đã vào trường tiểu học hy vọng do anh xây dựng làm giáo viên, sau này anh cũng có thể chăm sóc cho cô, ăn một bữa cơm của cô cũng không có gì.
Quan trọng là không tiện từ chối.
“Lại đây nào, gà nướng, bánh nướng, mau tranh thủ lúc còn nóng ăn đi, anh đặt cháo xuống trước, chờ anh ăn xong tôi nói với anh một việc!”
Trần Lâm đẩy đồ ăn đến trước mặt Trần Lạc Thần.
Sau đó dùng hai tay nâng má, cười tủm tỉm nhìn Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần bắt đầu ăn.
“Chuyện gì, cô nói đi!”
Trần Lạc Thần nghĩ thầm không lẽ Trần Lâm đổi tính rồi? Nếu là vậy thật, Trần Lạc Thần cũng rất nhớ tình bạn học cũ, chuyện có thể giúp được thì sẽ giúp.
“Hì hì hì, tôi muốn anh giả làm bạn trai của tôi một ngày, chỉ một ngày mai thôi, phần ân tình này tôi sẽ luôn nhớ kỹ!”
“Hả?”
Trần Lạc Thần sợ đến mức suýt chút nữa quăng cái bánh trứng nướng đi.
Lại giả vờ làm bạn trai?
Nói thật, Trần Lạc Thần đã giả làm bạn trai của một vài cô gái rồi.
Cũng chính vì chuyện này, Trần Lạc Thần cũng đã chọc ghẹo vài cô gái.
Rốt cuộc anh cũng không thể nào hẹn hò cùng người ta, giả làm bạn trai để làm gì chứ?
Cho nên Trần Lạc Thần rất nhạy cảm đối với từ này.
Bởi vì Trần Lạc Thần thật sự sợ rằng sau này còn có người tìm anh để giả kết hôn, vậy thì càng phiền hơn!
“Ai da, anh sợ gì chứ, chỉ một ngày thôi, anh diễn một vở kịch giúp tôi, xin anh đó giúp tôi được không?” Trần Lâm khẽ sờ vuốt mu bàn tay của Trần Lạc Thần.
Năn nỉ.
“Vì Đinh Hạo sao?”
Trần Lạc Thần suy nghĩ lập tức biết Trần Lâm có mục đích gì.
Quả nhiên, trên đời này làm gì có bữa ăn miễn phí chứ, bắt người tay ngắn, ăn ké chột dạ!
Không có tình yêu không lí do!
“Ừ, đúng đó, tôi muốn anh diễn giúp tôi một vở kịch, chọc anh ta tức chết! Sau đó anh ta sẽ đổi ý, tên Đinh Hạo này nhỏ mọn lắm, hơn nữa còn rất tự kỷ, cho nên anh ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận được việc tôi hẹn hò cùng người tài giỏi hơn anh ta!”
Trần Lâm cười nói.
Trần Lạc Thần nói: “Vậy nếu cô