Nói tới mới nhớ, Trần Lạc Thần cũng có một khoảng thời gian không gặp Lâm Y Y rồi.
Không ngờ sau một thời gian gặp lại Lâm Y Y, hình như cô càng xinh đẹp hơn.
“Cô Lâm Y Y đẹp quá đi mất!”
Dưới sân khấu, Đinh Hạo không khỏi nhìn đến ngây người.
Rồi buột miệng khen ngợi.
Còn Lý Thi Hàm thì bùng lên lửa giận.
Vì sao lại thế?
Là vì ngay cả Lý Thi Hàm cũng phải ganh tỵ khuôn mặt của Lâm Y Y.
Cô cũng thừa nhận, cô cả nhà họ Lâm thật sự đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
“Tất nhiên rồi, cô Lâm Y Y là em gái nuôi của cậu Trần ở Kim Lăng, sao có thể giống người bình thường được.”
Trương Lang khẽ cười nói.
“Vậy cậu Trương, hôm nay cậu Trần ở Kim Lăng đó có tới dự sinh nhật cô Lâm Y Y không?”
Khương Nhiên Nhiên hỏi.
Cô nghĩ, nếu hôm nay cô có thể kết bạn với cậu Trần thì tốt quá.
“Ha ha, cậu Trần sẽ không tới đâu, tôi nói cho mọi người biết, tôi nghe ba tôi nói, cậu Trần ở Kim Lăng đó rất thích khiêm tốn, là người cực kỳ hiền lành, trước giờ anh ấy không thích tham dự những nơi thế này.”
Trương Lang như hiểu rất rõ cậu Trần, đắc ý cười nói.
“Ồ!” Khương Nhiên Nhiên không khỏi tiếc nuối.
“Nhiên Nhiên, em uống nước ép không, đây là nước ép từ nước ngoài, nên uống rất ngon, để anh rót cho em một ly.”
Lâm Đông đứng bên cạnh thấy Khương Nhiên Nhiên luôn nói chuyện với Trương Lang, thì trong lòng cực kỳ khó chịu.
Nên nhanh chóng lấy lòng nói.
“Uống cái gì mà uống, tôi không uống, anh mặc xác tôi đi!”
Không ngờ Khương Nhiên Nhiên lại chán ghét liếc nhìn Lâm Đông, rồi tiếp tục dời mắt nhìn Trương Lang.
“Cho tôi một ly nước ép!”
Lúc này nhân viên phục vụ bưng khay đi ngang qua bàn Trần Lạc Thần và Trần Lâm.
Trần Lâm liếm môi, cô thật sự rất khát, nhất là ban nãy vì chuyện thuê xe, rồi lại tiến vào hội trường hội tụ giới thượng lưu, làm cô rất căng thẳng.
Thấy ly nước ép có vẻ rất ngon, nên cô cũng muốn uống một ly.
Giờ Lâm Y Y đang đứng trên sân khấu vừa lo lắng liếc nhìn khắp nơi, vừa phát biểu lời cảm ơn về bữa tiệc sinh nhật hôm nay.
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy một tiếng xoảng.
Á!
Rồi tới tiếng hét của một cô gái.
Làm hội trường nhất thời tĩnh lặng.
Đó là Trần Lâm, lúc nãy cô uống một hớp nước ép, thấy uống rất ngon nên định lấy cho Trần Lạc Thần một ly.
Nhưng đúng lúc này, tay Trần Lâm bỗng run lên, tuột tay, nên chiếc ly đế cao rơi thẳng xuống sàn, vỡ tan tành.
Nước ép cũng bắn lên người cô và Trần Lạc Thần.
Nên cô mới hét lên.
“Haizz, sao cô lại bất cẩn vậy, để tôi lau cho cô.”
Trần Lạc Thần không khỏi thở dài.
Rồi anh rút khăn giấy, lau váy cho Trần Lâm và ống quần của mình.
“Mẹ kiếp, thật mất mặt, bọn họ là hai lúa mới lên thành phố à? Có ly đế cao cũng cầm không chắc?”
“Ha ha, đúng đó, bọn họ không thấy nữ thần Lâm Y Y đang phát biểu à, thế mà chỉ biết ăn uống, một chút thưởng thức cũng chẳng có.”
Mấy cậu chủ nhà giàu cùng bàn thấy thế thì không khỏi chế giễu.
Như thể càng lớn tiếng chế giễu, thì càng có thể làm Lâm Y Y vui.
“Haizz, mọi người thấy chưa, đây là sự khác biệt giữa việc tìm bạn trai nhà giàu thật sự và bạn trai giả làm nhà giàu, bọn họ chưa từng tới những nơi cao cấp thế này, nên khó tránh khỏi việc bị xấu mặt.”
Lý Thi Hàm thấy Trần Lâm làm trò cười cho thiên hạ, thì cười khẩy ngay.
“Đúng đó, cũng may anh không qua lại với người nào đó.” Đinh Hạo cũng lên tiếng.
Còn Khương Nhiên Nhiên thì nhìn Trần Lạc Thần lắc đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý.”
Trần Lâm sợ hãi, vội cúi người xin lỗi mọi người.
Rồi cô lại đỏ mặt, kéo ống tay áo Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, hay là chúng ta đi thôi, đừng ở lại đây nữa.”
Không sai, ban đầu lúc Trần Lâm tiến vào, cô đã biết chắc chắn anh sẽ không diễn được, nhưng trong tình cảnh đó, cô chỉ có thể đi vào cùng anh.
Nhưng cô không ngờ mình lại bị xấu mặt, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ rất mất mặt.
“Đi cái gì? Chúng ta cứ ngồi yên ở đây, chẳng phải chỉ làm vỡ một cái ly thôi à, không sao cả.”
Quả thật đây là lần đầu tiên Trần Lạc Thần nhìn thấy một cô gái luôn mắt cao hơn đầu như Trần Lâm, cũng có lúc tự ti.
Nên anh không khỏi gượng cười.
Anh cũng giống như cô, lúc anh tham dự bữa tiệc lớn thế này cũng rất căng thẳng.
Vì thế anh liền khuyên nhủ Trần Lâm.
“Hai người này là ai vậy? Bọn họ vào đây bằng cách nào, mà không hiểu quy tắc như thế, chẳng lẽ ai cũng thật sự có thể tiến