“Mẹ kiếp, bọn họ ăn đồ tốt thế?”
Lưu Khả lập tức kinh ngạc.
Lòng hư vinh trên mặt cũng biến mất tăm.
“Hừ, không có tiền mà giả vờ so cái gì, ăn đồ tốt như vậy làm gì chứ?”
Lưu Khả nói một cách chế giễu.
Hai cô giá khác cũng bị vả mặt nên cũng đi trào phúng theo.
Nhưng mà, đồ mà Trần Lạc Thần người ta ăn là đồ tốt, hơn nữa có hai người mà chọn đồ đắt như vậy, còn bon họ bốn người mới gọi một phần nhỏ.
Cho nên lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, không khỏi trợn mắt nhìn bọn họ một chút.
Trần Lạc Thần đang an ủi Tô Tường Vi, cho nên cũng không có chấp nhặt với họ.
Chỉ ngồi một bên vừa ăn vừa trò chuyện.
Chờ đến lúc mình ăn xong mới phát hiện bàn Lưu Khả bên cạnh đã đi rồi, hiển nhiên là chịu không nổi sự so sánh như này, vì thế nên đã tranh thủ ăn xong rồi mau chóng rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Trần Lạc Thần xoa bụng mình.
Sau đó dẫn Tô Tường Vi ra cửa.
“Phải rồi Tường Vi này, quần áo trước kia tôi mua cho cô đâu? Sao cô không mặc?”
Trần Lạc Thần cười nhìn Tô Tường Vi.
Trước kia anh mua cho Tô Tường Vi không ít quần áo.
Tô Tường Vi đỏ mặt cúi đầu: “Tôi ngại mặc đồ tốt như vậy!”
Trần Lạc Thần cười.
Cũng giống mình trước kia, vì nghèo nên cảm thấy quần áo chỉ cần sạch sẽ là được.
Nhưng mà bây giờ, Trần Lạc Thần vẫn mặc đồ phổ thông là vì anh không muốn quá lộ liễu.
Nhưng rõ ràng so ra, Tường Vi cũng tự làm mình chịu ấm ức quá.
“Sợ cái gì chứ, đúng rồi, có một cửa hàng bán hàng hãng ở đây, tôi dẫn cô đi chọn mấy bộ đồ đẹp!”
“Hả? Tôi không đi đâu, đắt lắm!”
Tô Tường Vi đột nhiên lắc đầu.
“Không sao đâu, đi nha, chúng ta có thẻ đen mà!”
Trần Lạc Thần cười.
Tô Tường Vi liền bị Trần Lạc Thần kéo vào trong.
“Anh Thiên, em muốn bộ quần áo này, đẹp quá đi mất! Anh nhìn em mặc vào trông có đẹp không?”
Lưu Khả cầm lên một chiếc váy liền, ướm trước người ngượng ngùng ra hiệu.
Bởi vì bộ quần áo này quá đẹp.
Cậu ấm nhà giàu tên anh Thiên kia lật xem nhãn hiệu, suýt chút nữa thì ném đi: “Mẹ kiếp, một cái váy mà hơn sáu mươi triệu, sao không đi cướp luôn đi? Em yêu, đổi cái khác đi…”
Anh Thiên sờ túi tiền, nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Vậy cái này đi, thế nào?”
Lưu Khả lại hỏi.
Nhưng nhìn xem thì hơn ba mươi triệu, vẫn quá đắt.
Mà hai cô bạn thân kia chỉ có đeo túi xách đứng ở một bên nhìn, dù sao bọn họ cũng không có người bạn trai giống như anh Thiên kia, tiền lương của bon họ cũng không chịu nổi mấy nhãn hiệu có tiếng này.
Đi theo để được thơm lây thì được, nhưng bảo anh Thiên hỗ trợ mua mấy thứ này thì căn bản là không thực tế!
Bên này chọn mười mấy món xong, anh Thiên ngại quá đắt, cũng không có quyết định.
Lúc Lưu Khả đang buồn rầu.
“Trần Lạc Thần, mua nhiều quần áo quá rồi, tôi không mặc hết! Với lại đắt quá!”
Tô Tường Vi xách theo túi quần áo, nói với Trần Lạc Thần.
Cô nhìn mà thấy quá đau lòng.
“Đắt cái gì, cô dựa vào ăn mặc mà!”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, Tường Vi không cần quá khiêm tốn trong sinh hoạt giống như mình.
“Ồ, cái váy này không tệ, lại rẻ nữa, mua đi!”
Trần Lạc Thần nhìn chiếc váy liền bên cạnh anh Thiên, chọn size rồi đưa cho nhân viên bán hàng đang trợn tròn mắt ở một bên nhìn xếp vào.
“Mẹ ơi, Tô Tường Vi? Các… các người điên rồi à?”
Lưu Khả vừa nhìn thấy hai người, lại nhìn thấy trong tay hai người mang theo đồ hãng, trực tiếp hoang mang.
Đồ trong tay Trần Lạc Thần ít nhất cũng phải mười mấy món?
“Trời ạ, các người mua được một bộ à? Mua nhiền thế? Lại giả bộ cái gì? Muốn chụp ảnh à?”
Hai đồng nghiệp nữ châm chọc nói.
Hai cô bị đạp phải cái đuôi, cho nên bị tổn thương lòng tự trọng.
Còn Trần Lạc Thần cũng không thèm nhìn bọn họ, chọn xong đồ thì liền đi tới quầy thu ngân.
Còn Lưu Khả và những người còn lại nhìn chăm chú một chút, trực tiếp đi theo Trần Lạc Thần và Tô Tường Vi tới.
“Xin chào quý khách, quần áo và túi xách tổng cộng là chín trăm sáu mươi triệu, xin hỏi anh thanh toán bằng thẻ hay là tiền mặt ạ?”
Nói thật lòng thì nhân viên thu ngân cũng trợn tròn mắt.
Chứ đừng đề cập đến mấy người Lưu Khả, ai cũng há to miệng.
“Quẹt thẻ!”
Trần Lạc Thần lấy thẻ đen trong tay ra.
Nhân viên thu ngân lập tức làm