“Như vậy cũng vừa hay, vốn điều kiện còn chưa chín muồi, bây giờ cậu chỉ cần bán xe đi, sau đó mua một căn nhà ở huyện Bình An, tôi sẽ cho cậu một công việc làm văn thư, có đủ năm loại bảo hiểm, cuộc sống của cậu cũng xem như là ổn định rồi!”
“Một cấp dưới trước kia của tôi, chị của cậu ta cũng lớn hơn cậu ba tuổi thôi, vẫn chưa gả đi, sau khi cậu hoàn thành xong mọi việc này, tôi cũng tiện làm mai cho cậu, cậu cũng có thể cưới được một cô vợ!”
Khương Vệ Đông nói.
Trần Lạc Thần ngơ ra, chỉ cần anh quyên tiền cho ông ta, đãi ngộ lại tốt như vậy sao?
Lúc này, Khương Nhiên Nhiên ngạc nhiên: “Ba, không phải ba đang nói đến chị gái của nhân viên kia của ba đấy chứ? Không phải… chị ta bị thiểu năng sao?”
“Thiểu năng thì làm sao? Bây giờ tìm vợ dễ lắm đấy, con cũng không xem xem điều kiện của Trần Lạc Thần như thế nào, như Trần Lạc Thần, ba còn không thể đảm bảo liệu người ta có bằng lòng hay không đấy!”
Khương Vệ Đông nhàn nhạt nói.
“À… chuyện này không phiền chú Khương nhọc lòng nữa!”
Trần Lạc Thần tức giận đến mức mặt cũng tím lại.
Có điều nghĩ đến lời ba nói, anh cũng chỉ có thể chịu đựng.
Còn Khương Vệ Đông vẫn chưa chịu thôi.
Ăn cơm xong, Khương Vệ Đông lại giúp Trần Lạc Thần liên lạc với một chợ xe cũ, bảo Trần Lạc Thần nhanh chóng mang xe đi giải quyết, một phần để gây quỹ, một phần để mua nhà, ông ta cũng nhân cơ hội này sắp xếp một hợp đồng làm việc cho Trần Lạc Thần.
Ít nhất cũng xem như là một nửa con người rồi!
Trần Lạc Thần chắn chắn không đồng ý.
Thậm chí còn muốn nói thẳng thân phận của mình ra, khiến bọn họ tự thấy mất mặt cho xong.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò của ba, dù sao trước kia anh cũng từng cùng dì Đường làm chuyện có lỗi với chú Khương.
Cho dù không biết cụ thể là đã làm chuyện gì.
Vì vậy Trần Lạc Thần thật sự không tiện nói gì cả.
Chỉ muốn mau chóng kết thúc triệt để chuyện mà ba anh dặn dò, sau đó sẽ không quan tâm đến mớ hỗn độn này nữa.
Dù sao đối với anh mà nói xe cũng chẳng là gì, nên đã đồng ý rồi.
“Được, để Lâm Đông đi cùng cậu đi, Lâm Đông biết nhiều thứ, tránh để cậu biến thành kẻ ngốc mà đến bản thân cũng không rõ!”
Ăn xong cơm, Khương Vệ Đông nhàn nhạt nói với Trần Lạc Thần.
Nếu không phải Lâm Đông đưa ra chủ ý muốn Trần Lạc Thần quyên góp, ông ta thật sự không định sắp xếp công việc Trần Lạc Thần, cho dù là loại hợp đồng này ông ta cũng không muốn.
Bây giờ, cùng lắm thì cậu ta khi anh quyên góp, tùy tiện tìm một bộ phận nhét cậu ta vào làm nhân viên, một tháng lĩnh sáu đến chín triệu tiền lương, lăn lộn cả đời cũng xứng đáng với cậu ta rồi!
Đương nhiên là Trần Lạc Thần đồng ý đi cùng Lâm Đông.
“Hừ, biến thành kẻ ngốc? Không khiến cậu biến thành kẻ ngốc mới lạ!”
Mục đích của Lâm Đông rất rõ ràng, chính là lợi dụng Khương Vệ Đông lừa hết toàn bộ số tiền của Trần Lạc Thần, đến xe cũng lừa bằng được, để xem sau này Trần Lạc Thần còn ra vẻ như thế nào được nữa?
Không ngờ, tên Trần Lạc Thần này vì một công việc nát mà lại thật sự đồng ý, haha!
Sao Trần Lạc Thần có thể không biết suy nghĩ trong lòng của Lâm Đồng cùng ông chú Khương kia cho được.
Chỉ là anh dùng cách này để chấm dứt hoàn toàn với bọn họ, tránh để sau này cứ phải nghe lải nhải tới lải nhải lui.
Ba anh mà còn bảo anh giúp ông nữa thì cũng có lí do để từ chối.
Vì vậy, Lâm Đông và Khương Nhiên Nhiên, còn có cả vài người bạn tốt khác của Khương Nhiên Nhiên cũng đi đến chợ xe cũ.
“Ông chủ, mau ra đây, chúng tôi muốn bán chiếc xe này!”
Lâm Đông vui vẻ gọi.
“Đến đây! Ây chà, Mercedes dòng G luôn à!”
Một người trẻ tuổi đi từ trong ra, nhìn thấy con xe Mercedes dòng G
thì không khỏi ngơ ra.
Còn Lâm Đông lại đưa một điếu thốc qua, muốn tiến một bước để nói chuyện với ông chủ.
Ý là hãy ép giá con xe này của Trần Lạc Thần xuống thấp một chút.
Nhưng không ngờ đến lúc này, Trần Lạc Thần lại đột nhiên vẫy tay với ông chủ, cười nói: “Lý Tiếu?”
Ông chủ bán xe cũ đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần lập tức ngơ ra.
Ngay sau đó vỗ chân mình: “Vãi, Trần Lạc Thần!?”
Anh ta vui mừng bước đến.
Lý Tiếu, hàng xóm từ nhỏ của Trần Lạc Thần, xem như là anh em chí cốt của Trần Lạc Thần, lớn hơn Trần Lạc Thần nửa tuổi, đã chơi cùng nhau từ bé, hơn nữa lại còn có ơn với Trần Lạc Thần.
Thành tích