Lý Văn Dương trực tiếp đứng dậy đổ một tiếng. Đảm Dương Văn Long lập tức đứng tay lai. "Thằng nhãi, mày cũng muốn chết phải không?" Dương Văn Long bước về phía tỷ Văn Dương với vẻ mặt dữ tợn. "Mấy người đừng có mà làm càn, mấy người có biết ba của anh Dương là ai không?" .
Tuy mấy năm nay Giang Thuyết Tỉnh hiểu sự đời hơn một chút nhưng chưa từng gặp cảnh tượng xấu xa như vậy, kết quả vừa xảy ra chuyện, cảm giác an toàn mà Triệu Kiệt mang lại cho cô ta chẳng còn nữa.
Suy cho cùng thì Lý Văn Dương vẫn xuất chúng hơn.
Lúc này Giang Tuyết Tinh sợ hãi, cũng muốn dùng gia thế của anh Dương để dọa hắn.
“Hừ! Là ai?”
Giang Tuyết Tinh vừa định đáp lời.
Lại bị Lý Văn Dương kéo tay bảo cô ta câm miệng.
“Tuyết Tinh, tôi đã nói rồi, từ nay về sau chuyện của tôi sẽ không để ba nhúng tay vào, cô đứng ra sau tôi đi, không sao đâu, để tôi giải quyết!”
Lý Văn Dương nói.
”Hử? Nhưng anh Dương!”
”Đứng ra sau tôi!”
Lý Văn Dương thô bạo gầm với Giang Tuyết Tinh.
Giang Tuyết Tinh không ngừng gật đầu, tuy là bị quát nhưng trong lòng lại nổi lên cảm giác an toàn.
Ngoan ngoãn đứng ra sau.
”Anh Long đúng không, em tên là Lý Văn Dương, tự mình gây dựng lên công ty nhỏ, ha ha, em biết anh rất có tiếng trên phố, anh trai tốt của em đừng thấy đến từ Kim Lăng, anh ấy cũng biết anh đấy!”
Lý Văn Dương đút một tay vào túi áo mỉm cười.
”Ồ?” Dương Văn Long gỉa bộ kinh ngạc.
Về phần Lâm Tiểu Phụng, thấy Lý Văn Dương bình tĩnh giải quyết sự việc như vầy trong lòng càng thêm tán thưởng.
“Anh trai tốt của cậu biết tôi? Còn từ Kim Lăng đến, tên gì thế?”
Dương Văn Long lập tức hỏi.
“Kim Bưu, Kim Lăng và các thế lực ở huyện Bình An đều gọi anh ấy là Kim Tam gia, anh từng nghe qua chưa anh Long?”
Lý Văn Dương cười nói.
”Cái gì? Kim gia là anh trai tốt của cậu?”
Sắc mặt Dương Văn Long trắng bệch,
Nói thực giả bộ cũng giống lắm.
”Nói láo, Kim gia là người thế nào chứ? Người của tập đoàn Kim Lăng biết cậu chắc?”
Dương Văn Long nghi ngờ.
Lâm Tiểu Phụng cũng không tin, nghĩ thầm chắc không thể nào, Lý Văn Dương lợi hại vậy ư?
Quen vị Kim Tam Gia kia là anh trai tốt?
”Ha ha, anh không tin phải không? Nếu không tôi có thể gọi điện cho anh Kim để anh ấy tự nói với anh nhé!”
Lý Văn Dương nói rồi ấn số điện thoại của Kim Bưu.
Tất nhiên trước đó cũng đã nói với anh Kim thuận miệng giúp anh ta nói vài lời gì đó.
Chủ yếu là dạy bảo một kẻ thù của anh ta.
Sau đó Kim Bưu thấy chuyện lần trước chưa giúp anh ta nên lần này định giúp Lý Văn Dương dạy cho kẻ thù một bài học, anh ta cũng đã đồng ý.
”Anh Kim, có bận không? Em bên này gặp chút chuyện… giờ em đang ở nhà hàng Như Ý, một người tên là Dương Văn Long chặn em với bạn của em!”
”Gì cơ anh Kim? Anh đang ở gần nhà hàng Như Ý, muốn ghé qua đây ư?”
Lý Văn Dương mừng càng thêm mừng.
Trước đó đã nói qua điện thoại rồi, lúc này chỉ nhờ anh Kim nói một câu, không ngờ anh Kim lại tự mình đến.
Ngay lập tức kích động cúp điện thoại.
”Thật đúng là Kim gia!”
Dương Văn Long giả bộ khiếp sợ, còn giả vờ bị dọa đến không dám động đậy.
Lần này phối hợp với điều kiện diễn xuất của Lý Văn Dương, chính là thông qua Lý Văn Dương mà kết giao với Kim gia, dù sao Dương Văn Long cũng biết nhà của Lý Văn Dương không tệ.
Nếu không cũng sẽ không cùng chơi đùa với anh ta.
”Hừ, mấy người giờ biết sợ chưa!”
Giang Tuyết Tinh nói.
Đám người này vừa ném điện thoại của cô ta, lửa giận vẫn chưa nguôi.
Không lâu sau.
Cửa phòng bao bị mở ra.
Thanh niên mặc tây trang, đi giày da bước vào.
”Ai gây sự?”
Ánh mắt người đàn ông như ưng, lạnh nhạt nói.
Dương Văn Long vừa nhìn thấy thanh niên nhất thời giật mình: ”Đúng là Kim gia rồi, ha ha, em là Dương Văn Long, vẫn luôn chơi đùa ở khu phố