Nhưng Khương Vệ Đông vẫn là không chịu được sự thuyết phục của mọi người, hết cách, chuyện này không tìm Trần Lạc Thần, còn có thể tìm ai.
Cho nên cuối cùng, bất chấp vẫn là tới khách sạn tìm Trần Lạc Thần.
Kết quả đi nửa ngày, đơ ra không tìm thấy người.
Gọi điện cho Trần Lạc Thần, lần này là máy bận.
Bây giờ Trần Lạc Thần thì sao, quả thật đang gọi điện.
“Ba, chuyện ngọc bội có tin tức rồi, nơi xuất xứ từ Tây Nam, có một đoạn lịch sử rồi, hơn nữa loại ngọc này rất quý giá, xem ra Mộng Hân mà ba kêu con tìm là con gái nhà danh gia?”
Trong một quán cà phê yên tĩnh, Trần Lạc Thần vừa uống cà phê vừa gọi điện.
Cuộc gọi là ba vừa rồi gọi tới, hỏi Trân Lạc Thân chuyện ngọc bội như thế nào rồi.
“Phải, đương nhiên là con gái nhà danh gia!” Ba khẽ cười.
“Vậy ba, lẽ nào gia tộc của Mộng Hân không phải là ở khu Đông Nam sao, mà ở phía Tây Nam? Ba không phải là nói khi ba ở khu Đông Nam làm lính nhìn thấy bà ta sao?”
Trần Lạc Thần nghỉ hoặc nói.
“Cái đó ba cũng không rõ, gia tộc của Mộng Hân rốt cuộc ở đâu, thậm chí bà ta họ gì ba cũng không biết, cho nên giờ mới cần con đi điều tra cụ thể, nhanh lên, đợi có kết quả, lập tức nói cho ba!”
Ba cười nói.
Trần Lạc Thần đang nghĩ, có nên nói chuyện của Tường Vi với ba không, bởi vì Tường Vi rất có khả năng chính là con gái của Mộng Hân.
Nhưng lại nghĩ, cho dù là nói rồi đối với cả sự việc cũng không có bao nhiêu giúp đỡ.
Vẫn là đợi khi manh mối nhiều hơn một chút rồi nói vậy.
Trong lúc băn khoăn.
Ba lại nói: “Đúng rồi Lạc Thần, sắp đến sinh nhật của con rồi nhỉ? Ài, từ lúc con bắt đầu học cấp 3, ba với chị con không có cùng con đón sinh nhật rồi, vốn dĩ năm nay sau khi con kết thúc sự giáo dục trong cái nghèo khó, nhà chúng ta là có thể đoàn tụ, cho con đón sinh nhật một cách tử tế!”
“Nhưng, chị con đi Bắc Phi, mấy ngày nữa ba cũng phải qua đó, khó tránh khỏi đến sinh nhật của con lại không thể đón cùng con rồi Ba có lỗi nói.
Trần Lạc Thần cười cười: “Không sao đâu ba, con bây giờ ở huyện Bình An, xử lý xong những chuyện này thì con về nhà ở mấy ngày, có ông bà Ngô mà, yên tâm đi, sinh nhật mỗi năm của con đều không cô đơn!”
“Vậy thì tốt, sinh nhật lần này, là sinh nhật đầu tiên sau khi con kết thúc được sự giáo dục trong.
nghèo khó, cố gắng làm cho náo nhiệt một chút, có điều cũng đừng giống với chị của con, sinh nhật năm đó, chị con ở Thái Bình Dương mua một hòn đảo, mời cả giới thượng lưu trên toàn thế giới tới, như này quá khoa trương rồi! Con cố gắng giữ chừng mực một chút, chỉ cần không quá đơn điệu là được!”
Ba dặn dò.
“Con biết rồi, những cái này ba không cần lo đâu!”
Lại nói với ba một số vài chuyện của doanh nghiệp thời gian gần đây, Trần Lạc Thần mới cúp máy.
Xem thông báo, hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Khương Nhiên Nhiên.
Trần Lạc Thần cũng không định gọi lại.
Chuyện gì đó của Khương Vệ Đông cũng như thế rồi, Trần Lạc Thần anh sẽ không nhúng tay vào nữa, dừng lại ở đây!
Nếu không, bữa tiệc sinh nhật của anh thế nào cũng phải mời nhà bọn họ tới.
Lúc này, trong quán cà phê đi tới một người.
Là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Cầm một lá thư, cung kính đưa tới trước mặt Trần Lạc Thần.
“Cậu Trần, đây là thư giới thiệu nhậm chức mà cậu cần, tôi đều đã viết xong cho cậu rồi, đến lúc đó, có thể trực tiếp nhậm chức ở công ty đầu tư quản lý Ngôi Nhà Mơ Ước!”
Người trung niên cũng không dám ngồi xuống, đứng ở bên cạnh.
“Được, làm phiền ông rồi, đúng rồi, chuyện này trừ ông ra, đừng nói với bất kỳ ai!”
Trần Lạc Thần cầm ly cà phê uống một ngụm nói.
“Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Thư nhậm chức này, là Trần Lạc Thần kêu một quản lý cấp cao làm giúp.
Cuộc nói chuyện lần trước với Lý Tiếu, Trần Lạc Thần biết nội bộ công ty đầu tư quản lý khả năng rất hỗn loạn.
Cho nên dự định của Trần Lạc Thần là, mấy ngày này tiến vào xem thử tình hình bên trong.
Dù sao Trần Lạc Thần hiểu, nếu trực tiếp lấy thân phận của cậu Trần đi điều tra, có thể nói cái rắm cũng không điều tra ra được.
Tóm lại rất khó.
Mà Lý Chấn Quốc bây giờ chạy qua lại hai bên Kim Lăng với huyện Bình An, còn phải phụ trách chuyện của miếng ngọc bội này.
Trần Lạc Thần cũng ngại làm phiền ông ta.
Dù sao có phải là đen như những gì người anh em Lý Tiếu nói không, Trần Lạc Thần tự mình đi vào xem là biết rồi.
Cho nên mới có một chiêu như này.
Vốn dĩ một