“Xin lỗi.”
Trần Lạc Thần vội vàng xin lỗi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái ấy, trong phút chốc đã chấn động trước nhan sắc của cô.
Cô mặc đầm ngắn, tóc dài xõa ngang vai, vóc dáng cao ráo, nhất là trông cô không thua kém mình bao nhiêu cả.
Chắc chắn cô ấy là một trong số ít những người đẹp mà Trần Lạc Thần từng gặp.
“Xin lỗi? Chỉ một câu xin lỗi là xong ư? Cái đồ thất bại này!”
Cô gái ấy tức giận mắng mỏ một câu.
Hiện giờ lại nhẹ nhàng vuốt bộ phận trước ngực của mình.
Khi nãy Trần Lạc Thần tông thẳng vào nơi ấy của cô ta, cảm giác đau buốt nóng rát dấy lên.
Rõ ràng tự cô ta tông vào anh, nhưng thấy Trần Lạc Thần mặc đồ vỉa hè, cô ta bèn cảm thấy chán ghét tột cùng.
“Nếu tôi không đi gấp, thì chắc chắn tôi phải dạy dỗ anh một chặp rồi!”
Cô gái ấy rống lên.
Rồi đẩy Trần Lạc Thần thật mạnh: “Cút đi cho tôi! Cái đồ bỏ đi thối tha!”
Sau khi mắng xong, bèn đi vào trong thang máy.
Trần Lạc Thần không ngờ một cô gái xinh đẹp nhường này lại bạo lực như thế.
Khiến cho anh không khỏi cười khổ.
Nhưng anh vừa khéo muốn đi thang máy, cũng nhấc chân bước vào trong.
“Anh vào đây làm gì?”
Không ngờ sau khi bước vào, cô gái ấy lại nhìn Trần Lạc Thần với vẻ thù địch.
Ý là, không ngờ một thằng bỏ đi như anh lại dám đi chung thang máy với tôi, làm tôi mất giá quá trời.
“Ồ, tôi lên lầu có chút việc!”
Trần Lạc Thần đáp lại một câu, rồi không nói gì nữa.
Cô gái ấy lại quay đầu sang một bên.
Trần Lạc Thần liếc nhìn cô ta, rồi lại quay đầu sang hướng khác như thể không có chuyện gì vậy, thừa cơ cô gái ấy không để ý, anh len lén nhìn cô ta thêm một lần.
Kích thích thật!
Ai kêu cái cô gái điên như cô, vô duyên vô cớ đâm sầm vào cửa, còn kêu gào ầm ĩ với mình nữa.
Mình sờ soạng cô ta một chút xem như lấy lãi, cũng hợp tình hợp lý thôi nhỉ?
Trần Lạc Thần nghiêng đầu đi, không nhìn nữa.
Hiện giờ, anh mới nhận ra chân của cô gái ấy đang hướng về mình, cô ta đã quay người lại.
Đang nhìn Trần Lạc Thần với gương mặt căm ghét và thù hận tột cùng.
“Anh anh anh…cái đồ bỏ đi nghèo túng như anh mà dám giở trò hèn hạ như vậy ở nơi cao cấp như vậy ư? Anh dám nhìn lén tôi à?”
Cô gái ấy nói với vẻ tức giận.
Cái tên này vô dụng thì thôi đi, còn dâm dãng đến buồn nôn như thế.
Khiến cho cô ta tức giận đến phát điên!
“Ai lén nhìn cô, tôi cúi đầu cũng tính là nhìn lén cô à?”
Trần Lạc Thần phản bác, trong lòng anh thấy rất chột dạ.
“Bốp!”
Cô gái ấy nhấc tay giáng một cái tát lên mặt Trần Lạc Thần: “Đồ lưu manh thối tha, anh đừng đi! Anh đợi đó cho tôi!”
Sau khi nói dứt lời, cô ta bấm nút thang máy, đi ra ngoài một nước.
“Má! Uổng cho cái nhan sắc xinh đẹp ấy, tính tình nóng như lửa!”
Trần Lạc Thần ôm mặt, nếu không phải là con gái thì Trần Lạc Thần đã đánh trả rồi!
Haiz!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình cũng không thiệt thòi gì cả, dù gì đúng là khi nãy mình có giở trò dâm một chút!
Xem ra! Sau khi chia tay Dương Ngọc, mình phải tìm bạn gái mới rồi!
Trần Lạc Thần nghĩ như thế, anh đi thang máy lên tầng bảy, đến phòng riêng dành cho khách quý mà Lý Chấn Quốc đã nói với mình.
Một phòng tiệc rộng rãi.
Thích hợp để mở party, và các cuộc tụ tập quy mô lớn.
Vừa bước chân vào xem, đã có không ít người tới.
Có nam có nữ, có già có trẻ, rất nhộn nhịp.
Cũng cỡ một trăm người.
Phục vụ tới lui liên tục, thức uống và rượu đều là tự phục vụ.
Nếu như Trần Lạc Thần không đoán sai, chắc hẳn mấy người này đều là ông tổng trong các cửa hàng trên phố thương nghiệp Kim Lăng.
Trần Lạc Thần đảo mắt nhìn một vòng, nhưng không thấy Lý Chấn Quốc đâu.
Anh cầm điện thoại ra muốn gọi cho anh ta một cuộc, kết quả lại nhận ra điện thoại mình đã hết pin rồi.
Haiz!
Hôm qua Trần Lạc Thần chơi điện thoại cả tiếng, nhưng lại quên cắm sạc!
Thôi đi vậy! Đợi Lý Chấn Quốc đến, mình chào hỏi anh ta là được rồi.
Thấy trong phòng treo đầy tấm biển chào mừng cậu Trần hướng dẫn làm việc, tẩy trần cho cậu Trần, Trần Lạc Thần cười khổ với vẻ bất đắc dĩ, rồi ngồi xuống ở vị trí trong góc.
Lấy nước uống và trái cây ăn trước đã.
Phục vụ bận rộn tới bận rộn lui, cũng không có ai