“Tình hình gì đây?”
Mọi người tụ tập ngày càng đông, có người còn tò mò hỏi.
“Cũng không rõ lắm, nhưng trước mắt có thể nhìn ra, hình như cô gái xinh đẹp này có quan hệ yêu đương với cậu chủ nhà giàu này, sau đó, mỹ nữ lại phản bội anh ta, bao nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, hai người bắt đầu cãi nhau!”
“Đúng vậy, tiểu bạch kiểm kia lúc này đang ở trong xe, cái này có chút giống với bắt gian tại trận! Quá kích thích rồi!”
“Hahaha, nếu như tiểu bạch kiểm kia là tôi thì tốt rồi, người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, bị ép khô tôi cũng đồng ý, gào khóc!”
Không ít nam sinh lộ ra biểu cảm ngưỡng mộ và ghen tỵ.
Trần Lạc Thần ở trong xe, chỉ muốn đập đầu vào tường.
“Hứa Trị Đình, sao vậy?”
Lúc này, có hai người từ trong đám người đang hóng chuyện đi ra.
Một nam một nữ, bọn họ đi đến bên cạnh Hứa Trị Đình.
“Anh Hào, chị Bích Ngọc, giúp anh em xử lý chút chuyện!”
Hứa Trị Đình nói.
Sau đó nói qua về tình hình.
Con người có chút lòng hư vinh càng phiền phức, đặc biệt là trong trường hợp có nhiều người vây xem, có một số người thích tiến gần lên phía trước, lộ mặt!
“Mẹ nó! Còn có chuyện như vậy, không sao, chúng ta đều cùng một phe, có chuyện thì cùng nhau xử lý, kêu tên ở trong xe ra ngoài nói chuyện!!”
Khuôn mặt của Vương Hào tràn đầy sự khinh bỉ.
“Đúng, đúng, đúng, bắt tên ở trong xe ra ngoài nói chuyện!”
Lâm Kiều hớn hở nói.
“Không được, dựa vào cái gì, các người đi ra cho tôi!”
Trịnh Duyệt tức giận trừng mắt, quay người muốn rời đi, như thế này, mới không làm hoen ố danh tiếng của cậu Trần, cô ta không thể chịu trách nhiệm được!
Nhưng càng như vậy càng bị Hứa Siêu hiểu nhầm.
Anh ta đố kỵ đến điên cuồng.
“Trịnh Duyệt, em không thể đi, hôm nay em nhất định phải cho anh một lời giải thích!”
Trong lúc nói chuyện, Hứa Trị Đình và Vương Hào đã đi đến, muốn mở cửa ghế phụ lái ra.
Nhưng không cần bọn họ mở ra.
Trần Lạc Thần nhìn thấy tình hình đã phát triển đến mức này, bản thân anh đã mở cửa xe đi xuống.
Anh nhìn, nếu như còn chần chừ không xuống, càng dễ khiến người khác hiểu nhầm!
“Trần Lạc Thần!!”
“Mẹ nó!”
“Chết tiệt!”
“Cái gì?”
Hứa Trị Đình Lâm Kiều, Vương Hào, Giang Bích Ngọc, sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, toàn bộ đều kinh ngạc há hốc mồm.
“Sao lại là anh?” Lâm Kiều kinh ngạc kêu lên.
Nói thật, trong khoảng thời gian này trong lòng Lâm Kiều luôn dành rất nhiều tình cảm cho Trần Lạc Thần.
Nhưng tiếc là, tên Trần Lạc Thần đáng chết này lại luôn làm ngơ trước lòng tốt của cô ta.
Nhắc tới mới nhớ, cô ta và Hứa Trị Đình ở bên cạnh nhau, ít nhiều cũng có một chút liên quan đến Trần Lạc Thần.
Không phải anh không thích Lâm Kiều tôi sao, vậy thì được, tôi sẽ yêu đương với nam sinh trong lớp anh, xem anh có ăn giấm chua không!
Dù sao trong mắt Lâm Kiều, Trần Lạc Thần rất có khả năng chính là cậu Trần thần bí trong truyền thuyết!
Vì anh, bản thân là nền một chút, chắc chắc xứng đáng!
Nhưng, sự chênh lệch này cũng quá lớn rồi.
“Mẹ nó, tôi nói mà, tại sao cậu lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy, hóa ra, cậu đi làm tiểu bạch kiểm của người ta! Còn lấy tiền khoe khoang trong lớp của chúng ta nữa chứ!”
Vẻ mặt Hứa Trị Đình cứng lại nói.
Phát hiện hóa ra là Trần Lạc Thần, ngược lại còn khiến anh ta có một cảm giác vui vẻ.
“Trịnh Duyệt chỉ đưa tôi về trường, haha, mọi người nghĩ nhiều rồi!”
Trần Lạc Thần đột nhiên nở nụ cười.
Mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng Trần Lạc Thần không hề hoảng sợ.
“Nghĩ nhiều cái shit, cậu đừng nghĩ đến chuyện chối cãi, cậu chính là tiểu bạch kiểm của chị dâu Trịnh Duyệt, thậm chí tiền cậu đang tiêu, rất có khả năng chính là tiền của anh tôi!”
Hứa Trị Đình mắng.
“Chuyện gì vậy? Đình, các em quen người này sao?”
Hứa Siêu nhìn Trần Lạc Thần, đương nhiên là khuôn mặt tràn đầy sự căm thù.
“Haha, không chỉ là quen biết, tên tiểu tử này là một tên nghèo hèn ở trong lớp của bọn em, sau đó đột nhiên có rất nhiều tiên, lừa bọn em nói là trúng sổ số, không ngờ, cậu ta lại được người khác bao nuôi!”
“Đúng rồi, đúng rồi, tôi nghe nói, Trần Lạc Thần mua quần áo ở một cửa hàng cao cấp bên ngoài trường của chúng ta, lúc cậu ta không đủ tiền trả, có một cô gái bằng tuổi chúng ta xuất hiện trả tiền hộ cậu ta, chiếc váy đó, Trần Lạc Thần lại tặng lại cho tôi! Cô gái trẻ tuổi kia rất giàu, là bà chủ của cả trung tâm thương mại, không phải là người bao nuôi Trần Lạc Thần đấy chứ?”
Giang Bích Ngọc nói.
Thực ra, mấy ngày trước lúc Trần Lạc Thần tặng chiếc váy kia cho Giang Bích Ngọc, Giang Bích Ngọc đã lập tức đi đến cửa hàng, xem xem Trần Lạc Thần có lừa cô ta không.
Lúc biết được chiếc váy kia có giá 234 triệu, Giang Bích Ngọc thật sự choáng váng.
Nhưng, có thể nhân viên phục vụ lúc đó đã quở trách Trần Lạc Thần vì đã đem chiếc váy mà chị nhỏ tặng cho người khác.
Tức giận nói ra chuyện ngày hôm đó.
Giang Bích Ngọc mới biết, Trần Lạc Thần không có