Cùng lúc đó.
Trong một phòng bao cao quý hào hoa nhất ở sơn trang.
Một người trung niên mày kiếm mắt sao, tràn đầy uy nghi đang xã giao với một đám người danh quý.
Ông ta đương nhiên chính là Lý Chấn Quốc, Tổng giám đốc của phố thương nghiệp Kim Lăng đồng thời cũng là đại phú hào của Kim Lăng.
Chỉ có điều khiến người ta hơi ngạc nhiên đó là.
Vừa nãy Tổng giám đốc Lý mới nhận điện thoại, sau đó thì đầu tóc ngay lập tức dựng đứng lên, rồi điên cuồng xông ra ngoài giống như là thấy cái gì vậy.
“Tổng giám đốc Lý bị sao vậy?”
Đám người không hiểu.
Ở tiền sảnh, Lý Thượng Thiên còn chưa đi vào mà đã nhìn thấy Trần Lạc Thần lại tiến vào thì bất giác đến giúp Trịnh Duyệt giải vây.
“Chị Trịnh Duyệt, trực tiếp gọi bảo vệ đi, đối phó với loại quê mùa này thì chả còn cách khác đâu!”
Lý Thượng Thiên cười lạnh một cái.
Trịnh Duyệt gật đầu, sau đó liền có vài tên bảo vệ tiến tới vây lấy Trần Lạc Thần.
“Dừng tay!!!”
Đúng vào lúc này, Lý Chấn Quốc dùng tốc độ nhanh nhất để xông đến tiền sảnh.
Một tiếng gào thét khiến cho đám người đều sững sờ.
“Tổng…Tổng giám đốc Lý?”
Đám người Trịnh Duyệt lập tức cung kính chào.
Mà Lý Thượng Thiên cũng tức tốc trở nên cung kính vô cùng: “Chào chú Lý, cháu là Lý Thượng Thiên, ba cháu là Lý Kiến, lần trước ở bữa tiệc thương vụ chú có gặp qua cháu rồi…”
Lý Thượng Thiên vội vàng tiến lên trước chào hỏi.
Không ngờ Lý Chấn Quốc còn chẳng thèm nhìn hắn ta lấy một cái nữa.
Mà trực tiếp đi đến trước mặt của Trần Lạc Thần.
Hơn nữa còn rất thô lỗ mà đẩy bọn người Trịnh Duyệt ra!
“Cậu là Trần Lạc Thần?”
Lý Chấn Quốc hỏi với vẻ mặt cung kính.
Trần Lạc Thần gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tổng giám đốc Trần Bạch Lan là?”
“Chị ấy là chị gái của tôi!”
Trần Lạc Thần nói.
Lý Chấn Quốc lập tức cung kính mà khom người 90 độ.
“Chào cậu Trần! Tôi là Lý Chấn Quốc!”
???
“Hửm?”
Cảnh này khiến cho bọn người hoàn toàn sững sờ.
Mí mắt của Lý Thượng Thiên thì giựt dữ dội.
Tổng giám đốc Lý vậy mà lại cúi chào với tên quê mùa này?
Hắn ta là ai chứ?
Trần Lạc Thần cũng sững người, anh biết chị gái mình là Tổng giám đốc của con phố thương nghiệp này, nhưng anh không ngờ chị gái lại có uy tín lớn đến như vậy, khiến cho vị Tổng giám đốc này có thể đối với mình như vậy nữa?
Nói thật Trần Lạc Thần đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được cuộc sống của một phú nhị đại của gia tộc!
Hơn nữa chỉ riêng cái phố thương nghiệp này là của nhà mình thôi, thật sự đã khiến người ta quá khó tin rồi!
“Khụ khụ, Tổng giám đốc Lý, chị tôi bảo tôi đến đây ký tên gì đấy!” Trần Lạc Thần cũng lịch sự nói.
“Cậu Trần, là gia hạn hợp đồng, khu phố thương nghiệp này, bao gồm cả sơn trang này, một nửa là danh nghĩa của Tổng giám đốc, một nửa là dưới danh nghĩa của cậu, thuộc hạ đã sớm muốn đến viếng thăm, nhưng Tổng giám đốc cứ căn dặn là không được!”
Lý Chấn Quốc lau lau mồ hôi trên trán.
Trần Lạc Thần khách sáo với ông ta như vậy, thật sự là khiến ông ta vui sướng ngất ngây.
Mà bọn người Trịnh Duyệt và Lý Thượng Thiên thì lần lượt ngây ngốc.
Cái gì!
Nguyên cả con phố thương nghiệp đều là của gia tộc nhà người ta sao?
Tên nghèo hèn này mới là Tổng giám đốc đứng sau chân chính?
“Hừ! Lúc nãy là ai đã ngăn cậu Trần lại?”
Lý Chấn Quốc lúc này quay đầu qua, lạnh lùng mà quét mắt nhìn đám người ở tiền sảnh.
Thân phận của Tổng giám đốc Trần Bạch Lan vô cùng đặc thù, hơn nữa Lý Chấn Quốc có được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ sự đề bạt của Trần Bạch Lan.
Bây giờ, Tổng giám đốc thứ hai đến rồi, vậy mà còn bị người ta suýt chút nữa là đánh lôi ra ngoài.
Nếu như cái này để cho Tổng giám đốc Trần Bạch Lan biết, thì Lý Chấn Quốc ông không phải là lại phải quay về điểm xuất phát cũ sao?
Sắc mặt của Trịnh Duyệt đỏ bừng lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
Lý Thượng Thiên ở bên cạnh thì ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Chú Lý, chú không nhầm lẫn đó chứ, tên nghèo hèn này là người sở hữu con phố thương nghiệp này sao?”
“Bốp!”
Lý Chấn Quốc nghe vậy thì liền giáng một cái tát: “Thằng khốn, cậu vừa mới nói gì đó?”
“Chú Lý, cháu không có nói gì hết…?”
Lý Thượng Thiên bị nhận một cái bạt tay, che miệng lại, ủy khuất vô cùng.
Nhà hắn ta có tiền, nhưng nếu so với Lý Chấn Quốc thì chả là cái rắm gì.
“Người đâu, tống cổ người này ra ngoài cho tôi!”
Lý Chấn Quốc căn dặn đám bảo vệ nói.
“Vâng!”
Một đám bảo vệ lập tức vây tới, xô đẩy Lý Thượng Thiên và tiểu minh tinh tuyến hai đó ra ngoài.
Mất mặt! Hôm nay Lý Thượng Thiên thật sự là quá mất mặt rồi!
Trần Lạc Thần ở bên cạnh nhìn, cũng không có ngăn cản.
Anh không ngờ, ông Lý Chấn Quốc này nhìn thì trung hậu nhưng lại bá đạo đến vậy.
Trần Lạc Thần cũng nghĩ nếu như có một ngày, cũng có thể bá khí như vậy thì tốt rồi!
Haiz!
Sau đó theo Lý Chấn Quốc đi vào sơn trang.
Thông qua sự giới thiệu của Lý Chấn Quốc.
Trần Lạc Thần cũng hiểu rồi, thì ra ban đầu Lý Chấn Quốc và vợ của ông ta chỉ mở một cửa tiệm bán bánh bao thôi.
Chị gái Trần Bạch Lan lúc đó cũng là bị nuôi lớn trong nghèo khó.
Chị gái lúc đó không có tiền đến nỗi sắp thành ăn xin rồi, là Lý Chấn Quốc và vợ của ông ta đã cho chị gái một công việc.
Sau này thời kỳ bị nuôi lớn trong nghèo khổ của chị gái kết thúc, có được tài sản, Lý Chấn Quốc lúc này mới phất lên, đến được vị trí bây giờ.
Chả trách Lý Chấn Quốc sao lại cung kính với nhà họ Trần bọn họ như vậy!
Tiếp theo đây Trần Lạc Thần đi ký hợp đồng, quả nhiên, đại đa số các cửa hàng ở phố thương nghiệp Kim Lăng đều được chị gái dùng tên của mình để đăng ký.
Nói mình là chủ sở hữu của phố thương nghiệp Kim Lăng cũng không có gì là quá đáng!
Trần Lạc Thần có nằm mơ cũng không thể ngờ được, bản thân mình vậy mà lại lợi hại như thế!
Sau đó Lý Chấn Quốc lại đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc rượu cho Trần Lạc Thần.
Từ sáng nay cho đến bây giờ, cộng thêm buổi trưa đi tới chỗ của Mã Tiểu Vũ, một miếng đồ ăn cũng chưa được bỏ vào miệng nữa, Trần Lạc Thần đói lắm rồi.
Lúc ăn gần xong, Lý Chấn Quốc ở bên cạnh cười nói:
“Cậu Trần, cậu cứ ăn đi, đợi ăn xong rồi, cậu có thể đi tham quan cái sản nghiệp to lớn này, đây là do Tổng giám đốc Trần Bạch Lan căn dặn, bảo cậu nhanh chóng làm quen với sản nghiệp của gia đình mình, đi ra khỏi ảnh hưởng từ cuộc sống nghèo nàn!”
Nói xong trong mắt của Lý