Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì hôm nay thứ bảy nên mấy người Dương Thanh ngủ nướng.
Trần Lạc Thần cũng không quấy rầy bọn họ, một mình đi tới nhà ăn phía Tây.
Tô Lệ Hàm đã sớm chờ ở đó.
Hơn nữa cô ta đã mua xong hai phần bữa sáng.
Cơm chiên trứng với chân giò hun khói!
“Tôi đã mua cơm cho cậu rồi, mau ăn đi!”
Tô Lệ Hàm cười nói.
Trần Lạc Thần cũng không khách sáo, vừa ăn vừa hỏi: “Lệ Hàm, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Hôm nay Tô Lệ Hàm mặc đồ rất đẹp, hai chân trắng nõn lộ ra ngoài làm cho lòng người gợn sóng.
Trần Lạc Thần cũng không nhịn được liếc nhìn.
“Hi hi, hôm nay là sinh nhật bà nội tôi, tôi phải đến chúc mừng bà!
Tô Lệ Hàm chớp mắt:” Cậu đã biết quan hệ của tôi và Tô Gia Linh, cậu cũng đừng trách tôi nhỏ nhen, thật ra tôi cũng không phải là một người thích so sánh với người khác, nhất là so sánh mấy chuyện nhàm chán kia, nhưng cậu không biết đâu, tôi và Tô Gia Linh là đặc biệt, haiz, khi chúng tôi vừa sinh ra đã so sánh mọi thứ, tên ai dễ nghe hơn, so sánh về học tập, quần áo, ai được khen ngợi nhiều hơn!”
“Tôi không biết có phải việc so sánh với chị ta là bẩm sinh hay không, nhưng tóm lại tôi không muốn thua chị ta!”
“Ôi trời, tôi nói như vậy cậu có hiểu không?”
Tô Lệ Hàm bĩu môi.
Trần Lạc Thần cái hiểu cái không: “Tôi không hiểu lắm!”
Thật sự không hiểu, có lẽ do hoàn cảnh sống khác nhau, Trần Lạc Thần tiếp xúc nhiều nhất là người này đáng ghét hơn người kia, đồ này nên vứt đi hơn đồ kia.
Hơn nữa Trần Lạc Thần cũng muốn so sánh, nhưng trước kia vào năm mới trong nhà nghèo đến mức không mua nổi quần áo thì so sánh cái gì? So sánh cái con khỉ!
Cho nên Trần Lạc Thần hơi phản cảm với những người khoe khoang.
Thậm chí xuất phát từ trong lòng.
Hoặc có thể nói là căm ghét những kẻ giàu có.
Tóm lại Trần Lạc Thần làm không hiểu được thế giới của kẻ có tiền, cho dù bây giờ anh có rất nhiều tiền!
“Tôi nói thẳng, Trần Lạc Thần, cậu cũng biết chị ta có một người bạn trai, tôi nghe Tô Minh nói lần này Tô Gia Linh sẽ đưa bạn trai đến tham gia tiệc mừng thọ bà nội, hơn nữa tên khốn kia đã chuẩn bị một món quà đặc biệt.”
“Lúc đó chắc chắn có rất nhiều người khen ngợi Tô Gia Linh. Cho nên tôi cũng định mang bạn trai trở về!”
“Không lẽ cậu muốn nói tôi làm bạn trai cậu chứ?”
Trần Lạc Thần đã hiểu.
“Ừ ừ, đúng vậy, cậu tiếp tục giả vờ làm bạn trai tôi, hơn nữa tiếp tục giả vờ làm con nhà giàu, lát nữa tôi về ký túc xá lấy đồ rồi đi ra ngoài mua quần áo cho cậu.”
“Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần tốt nhất, cậu giúp người thì giúp đến cùng đi!”
Tô Lệ Hàm làm nũng nói.
Nói thật cô ta thật sự rất xinh đẹp.
Đôi mắt đẹp chớp chớp, môi anh đào, miệng nhỏ khép mở, Trần Lạc Thần không thể nào từ chối được.
Chẳng qua cảm giác này làm cho Trần Lạc Thần thấy kỳ lạ.
Haiz, mình thật sự xem như là bạn trai của cô ta, ha ha…
“Thật ra không cần giả vờ, tôi thật sự là con nhà giàu!”
Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ nói.
Sau khi anh đồng ý thì Tô Lệ Hàm kéo Trần Lạc Thần đi mua quần áo.
Trần Lạc Thần mặc đồ lên rất đẹp trai.
Lúc hai người chuẩn bị đến tiệc mừng thọ bà nội cô ta.
Điện thoại Tô Lệ Hàm vang lên:” Hả? Em nói cái gì? Được rồi được rồi, chị qua đó trước!”
Tô Lệ Hàm cúp điện thoại xong thì thở dài:
“Trần Lạc Thần, tôi phải đi một chuyến, bởi vì quà tặng của tôi và Tô Minh lại xảy ra vấn đề, đúng là tức chết người ta mà, hay là mười một giờ trưa, chúng ta sẽ cùng đi vào cửa sơn trang Ngọc Long, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu!”
“Không sao!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Tô Lệ Hàm vội vã gọi xe rời đi.
Anh cười chua xót, hiện tại mới hơn chín giờ, mình phải làm gì và đi đâu đây?
Đúng rồi!
Bằng lái xe!
Hình như bằng lái xe được gửi qua bưu điện!
Anh gọi điện thoại hỏi một chút, quả nhiên bên bưu chính đã chuyển phát nhanh tới rồi.
“Mẹ nó!”
Trần Lạc Thần hưng phấn suýt nữa nhảy dựng lên.
Ước mơ lớn nhất của anh là lái xe, lái một chiếc xe thuộc về mình, không cần xe phải đắt đỏ.
Hiện tại rốt cuộc anh cũng có thể lái được rồi!
Hơn nữa lại là chiếc xe thể thao Lamborghini, nói không kích động là gạt người!
Trần Lạc Thần đi lấy bằng lái xe, đi tới chiếc xe đậu bên cạnh.
“Vù vù vù!”
Một