Vương Tiểu Đề hất một ly rượu vang lên người Trần Lạc Thần khiến cho anh đơ người luôn.
Điên rồi, người phụ nữ này chắc chắn bị điên rồi.
“Tiểu Đề, cô bị sao vậy?”
Hàn Phi Yên hoàn toàn không biết Vương Tiểu Đề là bởi vì ghen ghét với mình nên mới làm như vậy, còn lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, Phi Yên, hôm nay tôi thật sự không thoải mái, tôi đi về trước đây!”
Ngay cả điện thoại Vương Tiểu Đề cũng không cần, cầm túi xách lên rời đi.
Chính cô ta cũng không trả lời được rốt cuộc mình bị làm sao?
Anh Bình Phàm rất lợi hại nhưng ngay cả anh cũng không nhận ra mình rồi, vì sao mình lại vì anh Trần Lạc Thần mà trở nên ghen tị như vậy.
Mọi người cũng hoàn toàn không biết.
Vừa rồi lúc tất cả mọi người đang bàn tán về chuyện anh Bình Phàm thầm mến Hàn Phi Yên, trong lòng Vương Tiểu Đề đã cảm thấy khó chịu như thế nào.
Phụ nữ ấy mà, trời sinh chính là một loại động vật rất hay ghen tị.
Huống chi là khi một người phụ nữ xinh đẹp đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Cho nên cô ta vô cùng muốn nổi giận, không thể làm gì Hàn Phi Yên, vừa lúc lại có thể trút giận lên Trần Lạc Thần.
Giống như trước đây chưa từng gặp Trần Lạc Thần bao giờ, cô ta phớt lờ Trần Lạc Thần và bỏ đi.
“Hừ, đều tại Trần Lạc Thần anh đã khiến Tiểu Đề tức giận bỏ đi rồi, tôi thật sự rất hối hận vì đã bảo anh tới đây!”
Ánh mắt Hàn Phi Yên nhìn về phía Trần Lạc Thần càng lạnh hơn.
Trần Lạc Thần nào có thời gian để ý tới Hàn Phi Yên, bây giờ anh còn đang nghĩ cách để trả thù Vương Tiểu Đề.
Nên lập tức cũng trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài theo.
Ơ, hất rượu vang vào vào mặt anh còn mắng anh một trận như thế mà định cứ bỏ đi như vậy được sao?
Trần Lạc Thần cũng đã sớm không còn là Trần Lạc Thần trước kia nữa rồi.
Anh quyết định sẽ đấm vào mặt Vương Tiểu Đề một cái thật mạnh.
Nhưng chờ lúc anh đuổi theo ra ngoài thì lại không nhìn thấy Vương Tiểu Đề đâu nữa, khiến Trần Lạc Thần rất phẫn uất.
Đúng vào lúc này, có một tin nhắn được gửi tới messenger trên điện thoại của Trần Lạc Thần.
Vừa nhìn là bạn học cùng lớp Hách Lan Lan gửi tới.
Dường như hôm nay cơ thể của cô ta rất không thoải mái, nên không đến tham gia tiệc ăn mừng của Hàn Phi Yên.
Nhưng đọc tin nhắn xong, mí mắt Trần Lạc Thần lại nhảy lên:
“Trần Lạc Thần, cậu nói xem bình thường người ta sẽ cảm thấy đau khổ vì chuyện gì? Tôi toàn gây rắc rối cho người nhà chứ chưa bao giờ làm được cái gì cho bọn họ cả, tôi phấn đấu cả một đời nhưng cuối cùng vẫn không bằng người khác, tôi thật sự quá vô dụng mà, tôi đã khiến cho ba tôi cả đời không ngẩng đầu lên được, khiến cho em gái tôi ngay cả quần áo mới cũng không được mua, bây giờ em gái tôi bị bệnh nhưng người làm chị như tôi lại bất lực không thể làm được cái gì mà chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ngay cả bệnh viện cũng không thể đi, tất cả tiền trong nhà đều đưa hết cho tôi nhưng tôi lại không thể đền đáp họ được cái gì!”
“Trần Lạc Thần, cậu nói đi, phải làm thế nào thì tôi mới có thể thoát khỏi sự đau khổ này được?”
Hách Lan Lan gửi cho anh một tin nhắn rất dài.
Trần Lạc Thần hiểu là trong nhà Hách Lan Lan xảy ra chuyện nhưng cô ta lại không giúp đỡ được gì, cô ta luôn luôn tự trách mình thậm chí Trần Lạc Thần còn có thể nghe ra được ý khác ở trong câu nói sau cùng kia.
Khiến trái tim Trần Lạc Thần nhảy lên một cái.
Hách Lan Lan là một thành viên thuộc dạng nghèo khó ở trong nhóm của anh, bình thường cô ta rất ít nói nhưng Trần Lạc Thần đã âm thầm quan sát cô ta, mặc dù bên ngoài cô ta tỏ ra tự ti nhưng bên trong lại là một người rất hiếu thắng.
Làm gì cũng muốn hơn người khác.
Hơn nữa anh còn nhìn ra được, cô ta ngoại trừ muốn người khác có một cuộc sống không buồn không lo ra thì còn có một mục tiêu lớn lao hơn.
Điểm này mạnh hơn chính mình rất nhiều.
Nhưng hiện thực thường thường lại rất tàn khốc, chuyện mình mong muốn hết lần này tới lần khác lại luôn phát triển theo phương hướng ngược lại.
Vì vậy vấn đề phiền muộn này không phải tồn tại ở trong lòng Hách Lan Lan mới một ngày hai ngày, lần này em gái cô ta bị bệnh chắc chắn là không có tiền, cô ta lại một phân tiền cũng không có.
Sợ là lòng tự trọng của cô ta đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Trần Lạc Thần rất hiểu cảm giác này.
Lo lắng cô ta sẽ nghĩ quẩn mà làm chuyện điên rồ, Trần Lạc Thần vội vàng trả lời:
“Hách Lan Lan, cậu đang ở đâu? Ở ký túc xá à?”
“Ừm, đang ở đó!”
Hách Lan Lan trả lời rất nhanh, trong lớp người có thể nói chuyện với anh quá ít, mà cô ta là người nói chuyện với Trần Lạc Thần nhiều nhất.
Trần Lạc Thần nghĩ thầm không biết người dẫn chương trình Vương Tiểu Đề kia đã chạy đi đâu rồi, bây giờ mình trở về chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự chế giễu của đám người Hàn Phi Yên.
Trần Lạc Thần lại không muốn để lộ thân phận của mình.
Mặc dù quan hệ với Hách Lan Lan không phải quá tốt nhưng bọn họ đã ở chung trong một nhóm được gọi là nghèo khó ba năm, có một cái gọi là đồng bệnh tương liên, Trần Lạc Thần không đành lòng để Hách Lan Lan tiếp tục như vậy.
Dứt khoát không quay lại nữa, anh bắt xe đi tới ký túc xá nữ bên này, ký tên ở chỗ bác gái quản lý dưới lầu.
Sau đó anh đi đến cửa ký túc xá của Hách Lan Lan.
“Trần Lạc Thần?”
Hách Lan Lan khóc mí mắt đều sưng húp lên đi ra mở cửa phòng, rõ ràng khi nhìn thấy Trần Lạc Thần cô ta đã giật mình.
“Hách Lan Lan, cậu không sao chứ, tôi tới xem cậu thế nào!”
Trần Lạc Thần nói một câu.
“Tôi không sao, không cần phiền cậu như vậy đâu, dù sao bây giờ tôi cũng đang cảm thấy tôi sống trên thế giới này là dư thừa, làm ảnh hưởng tới rất nhiều người!”