“Hôm nay nếu ngươi tha cho ta và để ta đi, ta sẽ nói với bà nội để bà không đến làm khó người dân trong khu phố ổ chuột này, nếu không, bà nội nhất định sẽ tắm máu nơi này!” Cổ Phong yếu ớt nói.
“Ngươi nghĩ thế nào? Ta sẽ không để cho Lực Bá giết ngươi vì nếu cứ như vậy mà giết ngươi.
Bà của ngươi sẽ không đau long cho lắm! Thật đáng tiếc!” Trần Lạc Thần chế nLạc Thần.
Mà nhìn nụ cười của Trần Lạc Thần, Cổ Phong bắt đầu sợ hãi tột cùng.
Cổ Phong lúc này lắp bắp nói: “Ngươi … ý của ngươi là gì?”
“Trên đường tới đây ta rất muốn hiểu rõ, ngươi làm sao lại nhất định phải truy tìm ta, đương nhiên ngươi sẽkhông chết được, hiện tại đối với ta ngươi còn có ích lợi!”
“Lực Bá, đi thu dọn hiện trường đi, giao đứa nhỏ này cho ta!” Trần Lạc Thần nói.
Lực Bá liền đi ném những cái xác đó đi.
Trần Lạc Thần lấy ra ma hoa từ trong tay Cổ Phong, còn có một thứ khác, là một thứ giống như hoa ma nhưng được làm bằng vàng ròng.
“Cổ Thiếu, đây là cái gì?” Trần Lạc Thần hỏi.
“Là…Là mẹ của Hoa Ma!” Cổ Phong cau mày, vào lúc này, anh không còn độc đoán như vừa rồi nữa.
“Hừ,tên khốn kiếp, ta muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi!” Mà Lý Mộc Mộc đã chạy tới rồi.
Có một cái tát vào mặt Cổ Phong.
Cổ Phong trợn to hai mắt, đằng đằng sát khí nhìn Lý Mộc Mộc: “Chết tiệt, điều tôi ghét nhất là có người tát vào mặt tôi, cô không muốn sống nữa à!” Hắn giãy dụa muốn đứng dậy, trên mặt tràn đầy tức giận, nhưng nhiều kinh mạch của hắn đã bị Lực Bá đánh đứt quãng, không còn sức mà đứng dậy nữa.
“Bùm!” Khi Trần Lạc Thần vung tay lên, trên mặt Quý Phong đã in hẳn một cái tát trên miệng.
Cổ Phong lại trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần.
Bốp! Bốp! Bốp! Trần Lạc Thần nghiêm khắc tát vài cái.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự là không sợ chết, bà của ta nhât đinh sẽ giết hết các người,sẽ biến nơi này thành biển máu!” Cổ Phong