Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Bây giờ tiểu sư đệ không phải là kẻ ương bướng kiêu ngạo, coi trời bằng vung như trước, tất nhiên Thanh Huyền sẽ không bắt nạt đệ tử ký danh* kia. Ngược lại, y chỉ muốn biết hiện giờ Ân Du đang ở đâu, vì sao ký ức lại có liên quan tới Tuyệt Thiên phong.
(Đệ tử ký danh: là đệ tử được nhận tạm thời, khi đến kỳ hạn mà không đạt yêu cầu sẽ phải rời khỏi núi, ngược lại thì sẽ trở thành đệ tử chính thức.)
Tốc độ bay của pháp khí rất nhanh, không đến nửa chén trà* nhỏ hai người đã trở lại ngọn núi lúc trước.
(Nửa chén trà: cách tính thời gian của người xưa, có nghĩa là thời gian để uống hết một nửa chén trà, tầm 5 – 7 phút)
Thanh Huyền nhảy xuống từ tiêu ngọc, mũi chân dừng trên thềm đá, làn gió mát lạnh phớt qua gương mặt, lá rụng lác đác xuống nền đất trước đó đã được ai đó quét dọn sạch sẽ.
Chu Tuần cất tiêu ngọc, đi phía sau Thanh Huyền: "Kỳ hạn ba năm sắp tới, sư phụ nói nếu hắn muốn ở lại Thất Thập phong thì tu vi cần đạt tới Luyện khí tầng bốn. Năm ngoái khó khăn lắm hắn mới đột phá Luyện khí tầng một, không biết giờ sao rồi. Khi lễ nhập môn chính thức kết thúc, sư phụ sẽ kiểm tra tu vi của hắn."
Phía trước chính là ngã rẽ, Chu Tuần đi rồi, bên tai Thanh Huyền liền không còn tiếng ai lải nhải nữa.
Bước dọc theo con đường lát đá, khi Thanh Huyền sắp về tới nhà thì thấy cách đó không xa có linh khí mỏng manh đang dao động. Phong chủ Thất Thập phong thu tổng cộng mười lăm đệ tử chính thức và một đệ tử ký danh, rồi dựa theo thứ tự nhập môn mà phân ra vị trí phòng ở tách biệt.
Chu Tuần vừa đi khỏi, không cần hỏi cũng biết người kia chính là đệ tử ký danh.
Cạnh thân hình gầy yếu đặt một cái chổi, thiếu niên ngồi khoanh chân, ngón tay đang kết thủ pháp, trán đổ mồ hôi ròng ròng, không nhìn ra biểu tình của cậu dưới lớp mặt nạ.
Miệng thiếu niên lẩm bẩm, linh khí mỏng manh trong không trung vừa mới ngưng tụ ở đầu ngón tay, còn chưa kịp dẫn vào trong cơ thể đã bị tan đi hơn nửa.
Cậu cũng không nhụt chí, tiếp tục hấp thu linh khí, cứ thế cho tới mười lần hiệu quả vẫn chẳng ăn thua.
"Thủ pháp và khẩu quyết của ngươi không đúng."
Giọng nói non nớt đột nhiên vang lên khiến động tác trên tay dừng lại, thiếu niên nhìn thấy người đến là tiểu sư đệ thì chợt cứng đờ người, sững sờ một lúc lâu vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.
Thanh Huyền rũ mắt, bảo: "Nhìn."
Ngón tay trắng trẻo nhanh nhẹn kết thủ pháp mà thiếu niên vừa làm, động tác như mây bay nước chảy, vui mắt êm tai. Giọng nói của cậu bé rõ ràng lúc nãy rất trong trẻo mềm mại, nhưng lúc đọc khẩu