Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Ngày hôm sau, khi Ân Du tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn hơi ấm, chỉ có tấm chăn tri kỷ bọc cậu kín mít.
Nghĩ tới việc đêm qua hai người ngủ chung giường, gương mặt cậu lại nóng lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, tia nắng rực rỡ chiếu rọi từ bên ngoài, người bước vào được phủ lên mình một tầng ánh sáng.
"Lại đây ăn một chút." Thanh Huyền đặt bát cháo trắng lên bàn, ánh mặt trời quá chói mắt, y bèn xoay người khép cửa phòng, nhân tiện mở cửa sổ ra, một làn gió nhẹ lập tức ùa vào.
Ân Du gật đầu, cánh tay phải cử động không tiện, cậu nghiêng người dùng tay trái lấy áo ngoài đặt cạnh giường, khoác tạm lên mình.
Thanh Huyền thấy thế bèn làm phép, sửa sang lại quần áo hỗn loạn cho cậu.
Bị thương rồi lại ngất đi, Ân Du thực đói bụng. Cậu bước đến cạnh bàn, mặt mày hàm chứa ý cười: "Thập ngũ sư huynh vất vả rồi."
"Không sao."
Thanh Huyền đẩy bát cháo trắng có bỏ thêm chút thịt băm đến trước mặt Ân Du, để cậu ăn cho tiện.
Cánh tay phải bị thương không nhẹ, mỗi khi cử động lại gây ra đau đớn. Tay phải giữ cái bát sứ nhỏ, tay trái cầm thìa, cậu chậm rãi múc cháo, thổi cho bớt nóng rồi mới ăn.
Bởi vì không quen dùng tay trái, Ân Du múc một thìa cháo, run run vài lần sau đó mới ổn định kề vào miệng.
Không biết vì sao, rõ ràng là cháo trắng rất đạm bạc, Ân Du ngậm trong miệng, chậm rãi nếm, lại nếm ra vị ngọt.
Một ngụm lại một ngụm, cháo trong bát vơi rất mau, cậu có chút luyến tiếc, sao lại hết nhanh như thế.
Ân Du từ tốn ăn, Thanh Huyền cũng không thúc giục.
Đôi mắt đặt trên cánh tay phải của Ân Du, y lên tiếng: "Qua hôm nay, trận thi đấu tiếp theo chỉ còn cách bốn ngày nữa."
Động tác của Ân Du khựng lại, cậu cười nói: "Đệ khôi phục nhanh như vậy, bốn ngày là khỏi."
Thanh Huyền biết Ân Du đã quyết tâm, cũng không khuyên bảo gì.
Trong bốn ngày, vết thương khủng bố trên người Ân Du nhờ thuốc tốt nên bình phục rất nhanh, chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt. Khi Ân Du tháo băng, trước mặt Phong chủ, Thanh Huyền và Chu Tuần, cậu còn xoay xoay cánh tay hào hứng nói mình không sao.
Phong chủ thở dài, cũng không nói thêm gì, chỉ bảo Ân Du nhớ giữ mình cho tốt.
Bốn ngày sau vòng thi đấu thứ ba diễn ra sôi nổi.
Ai đã thất bại hai trận, mà vòng này thua tiếp sẽ bị loại.
Còn những đệ tử thắng trận trải qua sàng lọc đương nhiên sẽ gặp phải đối thủ có thực lực ngày càng mạnh.
Vòng thi đấu lần này sẽ không chạm trán với đối thủ cũ, các Phong chủ lại tiến hành rút thăm lần nữa. Trình tự như cũ, khi Phong chủ Thất Thập phong rút ra thẻ trúc có khắc ba chữ Ngũ Thập Nhất thì trong khoảnh khắc, ông thấy mình bị rớt xuống đáy vực.
Từ Đệ Nhị phong đến Ngũ Thập phong chia thành một nhóm để bốc thăm, cho nên trong nhóm bọn họ thì Ngũ Thập Nhất chính là ngọn núi có thực lực mạnh nhất.
Phong chủ không nhịn được nắm chặt thẻ trúc trong tay, nhìn đồ đệ của mình ở phía dưới.
Tiểu Thập ngũ mới mười hai tuổi, còn Thập thất thì cánh tay phải mới bình phục.
Phong chủ nhíu mày, đưa ngón tay day day vị trí giữa hai đầu lông mày.
Vòng này, khó đánh.
Những đệ tử dưới đài trông thấy vẻ mặt của sư phụ thì cũng lờ mờ có suy đoán.
Mặc dù đã sẵn sàng chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu, nhưng khi thấy sư phụ nhà mình và Phong chủ Ngũ Thập Nhất phong ôm quyền chào nhau, họ vẫn bị doạ cho khiếp sợ.
"Ngũ Thập Nhất phong, thế mà rút trúng Ngũ Thập Nhất phong." Vẻ mặt kiêu ngạo của Tam sư tỷ Triệu Oánh hiếm khi thấy trở nên mờ mịt thất thố, lại nhìn mặt các sư huynh sư tỷ khác, ai cũng nhăn nhó.
Chu Tuần càng nôn nóng, hắn kéo Ân Du: "Thập thất, đệ tử của Ngũ Thập Nhất phong không có ai dễ đối phó hết, vết thương lại vừa lành, thật sự không được..."
Ân Du vỗ vỗ tay Chu Tuần, ấm áp dâng lên trong lòng, cậu cười nói: "Thập tứ sư huynh, đệ vẫn muốn thử xem, nói không chừng đệ lại gặp may mắn như lần trước."
"Đến lúc này còn muốn dựa vào may mắn, chẳng có chí tiến thủ gì hết!" Thập nhất sư huynh nghe thấy Ân Du nói, liền không vui lạnh giọng trách mắng.
Ân Du không cãi lại, cậu vẫn mỉm cười nhìn Chu Tuần: "Đa tạ Thập nhất sư huynh quan tâm."
Chu Tuần trịnh trọng vỗ vai Ân Du.
Bên này hai người lại trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới Thập nhất sư huynh. Thập nhất sư huynh đang tức giận thì đột nhiên cảm thấy mất bình tĩnh, trái tim đập bình bịch, hắn vội lần theo ngọn nguồn nhìn lại, thì vừa vặn đối diện với đôi mắt hờ hững của Thanh Huyền.
Thập nhất sư huynh bỗng hoảng hốt, không dám bĩu môi lải nhải nữa, hắn hậm hực né tránh cặp mắt khiến người ta sợ hãi kia.
Không bao lâu, Phong chủ Thất Thập phong bay xuống, bắt đầu tiến hành rút thăm.
"Thập thất..."
"Sư phụ cứ yên tâm."
"Ài..."
Phong chủ thở dài, không nhiều lời nữa, bay trở lại hàng ghế giữa không trung.
Hoa Liên Bạch nhìn Ân Du, cười như ngọn gió xuân ấm áp: "Thập thất sư đệ, quả thực sư phụ rất lo lắng cho đệ."
Ân Du khép mắt: "Nếu Thập lục sư huynh không cẩn thận mà bị thương, sư phụ cũng sẽ lo lắng."
"A." Hoa Liên Bạch cười nhạt.
Lục sư huynh quay sang cười nhạo: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi dễ bị thương hả?"
Hoa Liên Bạch lắc đầu, tỏ vẻ không tán đồng: "Lục sư huynh đừng nói thế, Thập thất sư đệ lấy Luyện khí tầng tám