Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Tâm ma cuối cùng.
Thanh Huyền nhìn hình ảnh trước mắt, sóng gợn lăn tăn trong đôi đồng tử.
Hồng y chói mắt, trong cung điện trên Tiên giới, các vị tiên chăm chú nhìn một đôi nam nữ dung mạo tuyệt thế đang đứng ở chính giữa, tay nắm dải lụa đỏ.
Thiếu nữ dịu dàng e lệ, khóe môi tươi cười, khiến lòng người say đắm.
Nam tử trong trẻo nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo tựa vầng trăng, đẹp thì có đẹp nhưng không mang chút cảm xúc nào.
Đây là thời điểm y và Mẫu Đơn tiên tử cử hành đại điển lập khế ước.
Một lễ kết bạn đời thất bại lại có thể tạo ra ác mộng trong giấc mơ của Ân Du ư? Còn trở thành tâm ma, tra tấn người kia khổ sở như thế.
Thần thức rơi vào trong tâm ma, Thanh Huyền mở mắt, y cảm thấy toàn thân đau nhức, hình như cơ thể này vừa bị ăn đòn.
"Ô Diêm, nếu còn dám đi theo, ta đây thấy lần nào sẽ đánh lần đó!"
Giọng nói kiêu ngạo tùy tiện, Thanh Huyền cũng không bị thương, chỉ là thấy đau ở những chỗ bị đánh.
Y ngồi dậy, mặt trời rực rỡ treo lơ lửng phía chân trời, nhưng sắc đỏ không thể nào sánh kịp với người khoác hồng y trước mắt.
Ân Du thiếu kiên nhẫn nhìn Ô Diêm nằm trên đất, tuy hắn* tự biết mình xuống tay có chừng mực, nhưng thấy người vẫn cứ nằm im không động đậy thì có chút lo lắng.
(Hắn: Ân Du lúc này hơn trăm tuổi rồi, nên giờ sẽ chuyển xưng hô từ "cậu" thành "hắn" như lúc đầu nha. Truyện chỉ được đăng tại wattpad: hoahongdaoktx và wordpress: treuhoagheonguyet, nếu bạn đọc ở nơi khác, thì đó là web ăn cắp)
"Này!"
Ân Du đá đá cẳng chân Ô Diêm.
Thanh Huyền bất đắc dĩ, tránh chân hắn ra rồi ngồi dậy, phủi cỏ và bụi bặm dính trên người.
"Ta không có ý định thu nhận thuộc hạ..." ngươi vẫn nên trở về thành Ô Túc an phận mà làm thiếu thành chủ đi.
Nhưng nửa câu nói còn lại cứ bồi hồi trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được, Ân Du đổi ý: "Nếu ngươi muốn, ờ, vậy cứ theo ta đi."
"Ừ."
Ma khí cuồn cuộn chảy trong cơ thể, mới đầu Thanh Huyền còn chưa quen, nhưng hiện tại đã thích ứng. Cũng may Ô Diêm trời sinh là ma nhân, ma khí không vẩn đục bằng tu sĩ Nhân giới.
Ân Du hiếm khi cảm thấy bầu không khí rất gượng gạo, bình thường Ô Diêm vẫn lải nhải trò chuyện không ngừng phía sau hắn, vậy mà hôm nay chả hiểu sao không nói năng gì.
Ân Du đi trước, chân dẫm lên cỏ, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng dừng ở trên người Ô Diêm đang bước ngay ngắn bên cạnh.
Hắn hắng giọng mấy cái, Thanh Huyền nghe thấy bèn giương mắt nhìn sang. Chẳng hiểu vì sao Ân Du cảm thấy rất căng thẳng, vành tai ửng hồng, ánh mắt xa xăm, hắn thờ ơ nói: "Trên người ngươi, những chỗ đó, khụ, còn đau không?"
"Không đau."
"Phía trước có một ma thành, đêm nay chúng ta dừng chân ở đó nhé?"
"Được."
Ma giới và Tiên giới khác nhau. Tiên giới phân chia bằng chỗ ở, thực lực càng mạnh thì sẽ chiếm được chỗ có linh khí càng nồng đậm. Nếu vừa ý nơi ở của người khác thì phải gửi thư thách đấu, chiến thắng sẽ đoạt được nơi đó. Bởi vậy vị tiên nào vừa phi thăng đều phải ăn ngủ ở đầu đường.
Dưới Ma giới thì phân chia theo khu vực. Đất đai được chia thành ba khu: khu ngoài, khu giữa và khu trung tâm. Ma khí khu ngoài rất mỏng, ở khu giữa nhiều hơn, còn khu trung tâm thì nồng đậm nhất. Khu giữa được chia thành vô số địa bàn, ma nhân thực lực mạnh sẽ tranh đoạt đất đai để lập nên ma thành.
Ma thành cũng chia theo cấp bậc, từ cấp một đến cấp mười. Ma thành cấp mười lớn nhất, trên một bậc nữa là Chủ thành, tất cả thành trì đều nằm dưới sự cai quản của Ma tôn.
Về danh hiệu Ma quân, trước hết ma nhân phải có thực lực mạnh, sau đó chiến đấu lập nên thành trì của riêng mình thì lúc ấy mới có thể tự xưng là Ma quân.
Trong lúc vô tình, Thanh Huyền từng nghe nói, Ân Du phi thăng xong chỉ mất có một trăm năm đã trở thành Ma quân với thực lực vô cùng mạnh. Bây giờ xem ra, rõ ràng Ân Du vừa mới phi thăng không bao lâu, chưa có thành trì riêng, tu vi cũng chưa đến mức cao siêu.
Còn Ô Diêm này.
Thanh Huyền thử cảm thụ ma khí bên trong cơ thể, mặc dù tu vi của Ô Diêm lúc quỳ trước mặt y vẫn bé nhỏ không đáng kể, nhưng so với hiện giờ thì mạnh hơn gấp mười lần.
Tam Lâu thành.
Ân Du và Thanh Huyền theo lệ giao nộp ma thạch, mới được vào thành.
Ma thành và thành trấn ở Nhân giới rất giống nhau, phòng ốc đứng ngay ngắn hai bên đường, tầng tầng lớp lớp. Người bán rong, cửa hàng, tiệm trà, nhà trọ nối dài không dứt, mười phần náo nhiệt. Nếu nói có điểm khác biệt, thì đó là tác phong của ma nhân lui tới trên đường vô cùng phóng khoáng cởi mở.
Tu sĩ Nhân giới đều có dung mạo không tầm thường, ma nhân cũng thế, bất kể nam hay nữ đều vô cùng quyến rũ. Ở Ma giới, nữ ma tu có phong thái vô cùng lớn mật, đi chân trần, che đậy cơ thể bằng mấy lớp voan mỏng, váy lụa kéo lê thê trên nền đất, tà cao xẻ chính giữa, thản nhiên lộ ra cặp đùi trắng nõn mê người.
Trên đường rất yên ổn vô sự, cho thấy thành chủ của tòa thành này quản lý rất tốt.
Ân Du và Thanh Huyền vừa vào thành, đã hấp dẫn không ít tầm mắt.
Ô Diêm trời sinh tuấn lãng, vóc dáng cao lớn, lại là ma nhân thuần khiết nên được vài nữ tu hoan nghênh, còn Ân Du... ánh mắt cả nam tu hay nữ tu đều không nhịn được dán lên người hắn.
Đẹp tới mức này, tuy là Ma giới cũng thiếu thốn, chưa nói tới những thứ khác, chỉ ngắm nhìn thôi đã thấy vui mắt êm tai rồi.
Ma tu tính tình dâm đãng, trời sinh lại thích hạ cẳng tay thượng cẳng chân. Thấy Ân Du mà có thể kiềm chế không ra tay, chỉ có thể nói thành chủ của tòa thành này quản lý rất nghiêm.
Ở Ma giới cũng có đồ ăn, chỉ là bên trong đều ẩn chứa rất nhiều ma khí, Ân Du chẳng thích ăn, Thanh Huyền lại càng không. Hai người bèn tìm nhà trọ, nhanh chóng bỏ linh thạch thuê hai gian thượng hạng, sau đó về phòng.
Ban đêm, phòng Ân Du ở cách vách truyền đến tiếng động thật lớn.
Thanh Huyền đẩy cửa phòng, liền nghe "phịch" một tiếng.
Hai thân thể khổng lồ bị ném ra từ phòng Ân Du.
Tiếng động khiến không ít người chạy ra xem xét, hai nam ma tu cường tráng giãy giụa trên mặt đất, vết máu dưới thân uốn lượn. Chúng đang gian nan cố nhích ra thật xa, cứ như trong phòng Ân Du có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Một đôi giày trắng bước ra từ trong phòng, tà áo đỏ lửa lay động.
Gương mặt Ân Du dính máu đẹp đến kinh người, năm ngón tay nhiễm đỏ, biểu tình lạnh lẽo, bỗng nhiên hắn cười khẩy một tiếng, bàn tay chậm rãi xòe ra.
Trong lòng bàn tay là hai viên trân châu màu đen rướm máu, máu nhỏ giọt xuống mặt đất, một ma tu bỗng kêu lên hoảng hốt: "Là ma châu!"
Lúc này bọn họ mới phát hiện trên bụng hai gã ma tu đang lăn lộn dưới đất đã bị đục thủng thành lỗ máu đỏ ngòm, ma khí tản ra bốn phía, mà viên ma châu kia chính là căn nguyên để tu ma.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Ân Du từ từ siết chặt nắm tay.
"Không không không!"
"Rắc!"
Từng mảnh ngọc vụn dính máu rớt xuống.
Hai gã ma tu gào rống như xé gan xé phổi.
Ân Du không hề đổi sắc mặt, hắn bay tới, một cước đá trúng vào đầu hai gã ma tu, máu tươi văng khắp nơi, chúng bị đá bay ra ngoài rồi lăn vài vòng trên mặt đất, không rõ còn sống hay đã chết.
Ma tu vây quanh không kìm được cố nuốt nuốt ngụm nước miếng, thật rõ ràng, nửa đêm hai gã này đột nhập vào phòng người ta