Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Hôm sau, Thanh Huyền không thấy Ân Du đâu, vào phòng ngủ chỉ thấy giường đệm lộn xộn, không biết tại chủ nhân đi quá vội vàng hay vì cớ gì, chiếc gối rơi xuống sàn cũng chẳng nhặt lên.
Lông mày khẽ nhích, Thanh Huyền cúi người gấp gọn chăn màn, sau đó đến phòng sách.
Khác hẳn giường ngủ, phòng sách đêm qua lộn xộn thì bây giờ lại cực kỳ ngăn nắp, đặc biệt giấy vứt rải rác trên sàn đã hoàn toàn mất tích. Thanh Huyền bước đến cạnh bàn, trừ vết mực, giấy trắng, bút viết, nghiên mực thì ngoài ra không còn gì khác.
Mấy hôm sau Thanh Huyền vẫn chẳng thấy Ân Du đâu.
Hơn mười ngày trôi qua, sắp đến cuối tháng, rốt cục Ân Du cũng trở về, chẳng qua vừa thấy Thanh Huyền thì nét mặt hắn nhìn thế nào cũng thấy quái lạ.
Thanh Huyền chặn đứng mưu toan chuồn về tẩm cung của Ân Du, y hỏi: “Đi đâu vậy?”
Ân Du vừa bước về hướng phòng ngủ vừa bình tĩnh nói: “Tu luyện.”
Thanh Huyền đứng phía sau nhướn đôi lông mày, nhìn bóng lưng vững vàng của Ân Du, lên tiếng: “Học làm thơ đến đâu rồi?”
!
Ân Du chợt lảo đảo: “Cũng, cũng tạm được.”
Thanh Huyền cười khẽ, im lặng nhìn hắn hốt hoảng chạy đi.
Thương thế trên người đã hồi phục, Ân Du lại lần nữa kiên trì xông lên Tiên giới. Thanh Huyền thấy mãi thành quen, đã sớm tìm chút dược liệu tốt để luyện chế thuốc chữa thương, hắn về là có thể dùng luôn.
Mỗi lần Ân Du lên Tiên giới mất tầm hai ba canh giờ, mà phần lớn thời gian là bay lên hay rớt xuống, còn chân chính có mặt tại Thần cung thì chỉ trong chớp mắt.
Trận pháp ở Thần cung không phải đồ chơi, ngay cả Tiên đế cũng chẳng dám xông vào, mỗi lần Ân Du bị trận pháp cứng rắn đập bay về Ma giới, nhìn rất khỏe mạnh hoạt bát, nhưng thật ra bị thương khá nặng.
Bằng không dựa theo tính cách của Ân Du còn lâu mới ngoan ngoãn chờ ở ma cung cả một tháng mới lên Tiên giới, chẳng qua bị thương nên đành phải nghỉ ngơi lấy sức thôi. Cũng may hắn là Ma quân, linh dược chữa thương trong cung đầy đủ, không thì bao năm trôi qua đừng nói tu vi tiến bộ, chỉ sợ không bị lùi lại là tốt lắm rồi.
Thanh Huyền lấy bình thuốc ra, thuốc này y luyện chế riêng cho Ân Du, dĩ nhiên hiệu quả tốt hơn so với trong cung rất nhiều.
Tính thời gian, một bóng hồng y nhanh nhẹn thấp thoáng ngoài cánh cửa gỗ sơn đỏ, Ân Du đã trở lại.
“Ô Diêm, hôm nay ta lại gặp Thanh Huyền.” Con ngươi Ân Du hàm chứa ánh sáng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Ồ?” Ân Du nhìn thấy Thanh Huyền đặt bình thuốc trước mặt, hắn khẽ bước tới, cầm cái bình trong tay cẩn thận ngửi ngửi, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không né tránh như mấy hôm trước.
“Thuốc mới luyện chế sao?”
Ân Du nhướn đôi lông mày: “Có vẻ rất tốt nha.”
“Ừ.” Tầm mắt Thanh Huyền dừng ở cái túi trữ vật thêu hoa văn vàng bên hông Ân Du, mới đổi túi sao?
Ân Du cất bình thuốc, thấy tầm mắt người kia dừng bên hông mình liền theo bản năng kéo vạt áo che đi, rồi nói: “Ta về trước.”
Không ở yên được mấy hôm, Ân Du lại chạy ra bên ngoài cả ngày. Thường thường có thể thấy Ân Du đứng trên tường thành cung điện, tay cầm túi trữ vật bên hông, chốc chốc nhìn bầu trời, lát sau ngắm mặt đất, cau mày suy nghĩ, miệng lẩm bẩm gì đó.
Thanh Huyền vừa lúc nhìn thấy hắn rút giấy bút ra từ ống tay áo, trên tường thành viết viết vẽ vẽ. Rồi hắn dừng bút, lấy quyển sách nhỏ ra đối chiếu, có lẽ chưa hài lòng, vò vò tờ giấy rồi vứt đi.
Nhớ lại tập thơ tình năm trang giấy kia, Thanh Huyền nghĩ, xem ra tình hình này thì đúng là đang làm thơ rồi.
Trong mấy trăm năm, có lần Ân Du từ Tiên giới trở về thì bị vài tên Ma quân ở ma thành lân cận đánh lén, tính toán định cắn nuốt tu vi của hắn. Ân Du trọng thương trở về, Thanh Huyền lại chữa trị, trong lúc vô ý thì phát hiện vài thứ giấu trong túi trữ vật kia.
Một sấp giấy được gấp gọn gàng, đếm thử không dưới mấy trăm tờ.
Phần lớn trong đó dày đặc bốn chữ “Thanh Huyền Ân Du”, còn lại là các bức vẽ và năm trang thơ tình hơi khác với tập thơ mà y đã nhận được.
Nhưng chắc chắn, toàn bộ được viết để tặng cho Thanh Huyền.
Trong túi là một đống đá lưu ảnh đã mất đi hiệu lực, còn một hộp gỗ đàn hương trân quý chứa vài viên đá lưu ảnh khác. Thanh Huyền cầm lên xem, mỗi một viên có hình ảnh mờ mờ trăng trắng mơ hồ, còn lại đều trống rỗng.
Đặt viên đá vào, cho dù rất mờ, nhưng cảnh tượng bên trong chỉ liếc mắt đã biết đó là Thần cung.
Ân Du bị thương nặng, một tháng sau hiếm thấy không chạy lên Tiên giới. Khi bình phục, hẳn là đã chiến đấu một trận ra trò, thực lực của hắn tăng lên nhanh chóng.
Lại qua trăm năm, Ân Du sắp đột phá nên chuẩn bị bế quan tu luyện.
Trước khi bế quan, Ân Du năm lần bảy lượt dặn dò thuộc hạ, nếu Tiên giới truyền đến tin tức gì thì nhất định phải thông báo, thậm chí hắn còn đặt một viên đá