Chỉ vào chiếc bút ra hiệu cho tôi cậu bé nói.
- Đây là Định Sơn Chuyển Thế Tam Thiên Đại Bảo, nó thuộc vào bảo vật quý nhất trong ba chiếc bảo vật Định sơn, khi nãy trước lúc về cõi niết bàn sư phụ có dặn ta rằng hồn vía còn lại của sư huynh đã được sư phụ thu vào trong bảo vật này, hãy mau giải ấn đế nó trở về với nguyên thân, mau làm đi, vì nếu để lâu sư huynh sẽ mất mạng.
Tôi nhắm mắt tịnh tâm rút từ sau lưng cây bút lông và lẩm bẩm đọc theo những gì cậu bé đọc, từ trong chiếc bút một thứ ánh sáng vàng xanh nhỏ xíu bay ra rồi hòa vào thân thể hắn.
Hơi thở của hắn thoi thóp bỗng đều đặn hẳn và mắt chớp nhẹ.
- Nó đã nuốt trọn âm binh của tôi, sức mạnh của nó bây giờ thực sự là hơn tôi gấp trăm lần, oán khí của nó là do .......
Nói được vài câu hắn bỗng lịm đi, chắc vì quá mệt, từ phía sau đi đến cậu bé nhét vào miệng hắn một viên thuốc nhỏ tròn trịa rồi dìu hắn vào giường nghỉ.
- Làng anh có năm vị bô lão có thể giúp, mau đi cùng tôi tới nhờ sự trợ giúp của Liệt Hỏa Địa Quân.
- Liệt Hỏa Địa Quân ? Ai cơ ?
- Anh cứ đi cùng tôi sẽ biết.
Hắn cùng tôi đi đến bờ sông, người dân quanh làng vẫn đang tay cày tay cuốc, trải dài bên hai bờ sông là những ruộng ngô trải dài xanh mướt, thơm quá, mùi sắn với khoai nướng của mấy thằng cu trẻ trâu từ triền đê bốc lên.
Dẫu sao thì mọi người vẫn bình an đến hết đêm nay, tôi cố hít lấy một hơi thật dài cái hương thơm thi vị của đồng quê như để tiếp thêm sức mạnh.
Vòng xe đến cuối bờ sông thì chòi chăn vịt của Cụ Điền hiện ra, cậu bé đứng bên một gốc cây tựa lưng rồi rút ra cây sáo trúc.
Tiếng sáo cất lên cao vút cùng tràng dài những âm thanh mà một kẻ chỉ biết đến ma quỷ như tôi nghe cũng chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.
Cụ Điền trên tay cầm một chiếc hộp được bọc vải lụa vàng đi ra từ trong chòi.
- Bảo vật ta sẽ trả lại cho ngươi, nhưng tuyệt đối chuyện này đừng hòng nhờ ta giúp, cái họa này do chính hắn tạo ra, hắn là nguồn cơn cho đại họa của cả làng, dù đã chết hắn cũng vẫn phải chịu cơn đau thương này.
Nói xong cụ Điền ném thẳng tay chiếc hộp về phía cậu bé. nhanh như chớp cậu bé giơ tay phải ra đỡ lấy chiếc hộp rồi nói.
- Sau 30 năm sư thúc vẫn giận sư phụ ta ư ? Người đã hối cải và gửi thư xin lỗi sư thúc rất nhiều lần rồi mà, người cố chấp quá.
- Ta đâu còn là sư thúc của ngươi, ngươi mau đi đi, con quỷ đó là do ta cứu còn chính sư phụ ngươi lại là người hại nó, không chỉ hắn đâu, mà còn cả lão Kính nữa.
Giọng nói pha chút âm thanh đanh thép như rít lên qua từng kẽ răng, chắc hẳn Cụ Điền đang giận dữ lắm. vì điều này tôi chưa thấy ở cụ bao giờ.
- Cụ đừng ăn nói hàm hồ. Cụ Kính không bao giờ làm điều như vậy.
Nói đoạn tôi định tiến lại gần thì Cụ Điền đóng sầm cánh cổng tre lại.
Cậu bé từ trong thắt lưng rút ra 1 chiếc dao .
- Ngón tay này từng được thúc cầm nắm dạy ta từng nét chữ để vẽ bùa, thúc là người cứu mạng ta khi đi bắt ma, nay ta trả lại thúc.
Nhanh như cắt ngón tay hắn đứt lìa, chỉ còn bốn ngón tay.
Cụ Điền từ trong sân bước ra tươi cười.
- Cha