Chưa bao giờ nghĩ đến ở đây mà lại gặp được ba người Đoàn Lê Nguyên.
Bọn họ đến đây? Nhìn thấy ba người đồng loạt nhìn về phía mình, Dương Hạo Quân thế mà có chút căng thẳng, cả người không tự nhiên.
Cô vẫn như thế, trước sau như một căm ghét mình, coi mình như kẻ thù sao? Nhìn Dương Hạo Quân, ba người Đoàn Lê Nguyên đều cảm thấy có chút quen thuộc.
Người này dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng nhìn thật kỹ, lại không quen biết.
“Vị này là?”
Đoàn Lê Nguyên tò mò hỏi.
Đôi mắt cô nhìn thẳng vào Dương Hạo Quân, như thể muốn nhìn thấu anh.
Hai người phụ nữ khác cũng vậy, không thể giải thích được cứ cảm thấy Dương Hạo Quân có chút quen thuộc.
“Chào anh, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”
Đoàn Lê Nguyên nghi hoặc mà nhìn Dương Hạo Quân.
Nếu như đối diện với những người khác, anh chắn chắn sẽ mặt không đổi sắc tim không đập.
Nhưng người trước mắt là Đoàn Lê Nguyên.
Anh thế mà có chút căng thẳng, thậm chí còn nói lắp.
“Tôi...
Ba người lại càng thêm nghi ngờ mà nhìn Dương Hạo Quân.
Mắt thấy Dương Hạo Quân sắp bị bại lộ, giọng Hà Dạ Tuyết vang lên: “Anh ấy là thuộc hạ của Anh Hạo Quân, đặc biệt đến để tìm hiểu nhiệm vụ lúc trước của Anh Hạo Quân!”
“Nhiệm vụ lúc còn sống của Hạo Quân sao?”
Đoàn Lê Nguyên căng thẳng hỏi, sự chú ý liền chuyển đi.
“Hạo Quân?”
Lúc này Dương Hạo Quân và Hà Dạ Tuyết đồng thanh, kinh ngạc