Dương Hạo Quân lúc này đang gặp khó khăn, chính xác hơn là cực kì, cực kì khó khăn, đến độ đầu cũng đau như muốn nổ tung.
Đoàn Lê Nguyên cùng Văn Hi, quả thực không hổ danh cao thủ! Đến cả anh còn chẳng vượt mặt nổi họ.
Thậm chí thuật thay đổi khuôn mặt cũng bị nhìn thấu rồi.
Nói xem, anh còn làm được gì nữa bây giờ? Càng dây dưa lâu với ba chị em kia chừng nào, thân phận càng dễ bại lộ hơn từng ấy.
Lại chưa nói đến bọn họ, chỉ xung quanh thôi cũng chẳng biết có bao nhiêu người đang âm thầm để mắt đến anh.
Vậy nên, một khi trận chiến xảy ra, ắt hẳn kinh động tới vô số người.
“Chậc, cứ thế này thực sự không ổn...
Hết cách rồi, đành dùng đến cái kia vậy!”
Thoát thấy ba người kia lao đến, Dương Hạo Quân bất đắc dĩ quyết định.
“Bùm!”
“Bùm!”
Đúng vào thời khắc thập tử nhất sinh, bỗng vài làn khói trắng bay ra từ tứ phía, vụt thẳng về phía nhóm người Đoàn Lê Nguyên.
Bộ ba ngay lập tức phải quay sang ngăn cản.
Lợi dụng thời cơ đó, Dương Hạo Quân vận một chiêu tàn ảnh tan biến trong màn sương khói mịt mù.
“Mau đuổi theo!”
Đám người Đoàn Lê Nguyên cùng Văn Hi vừa định đuổi theo thì...
“Chíu...
chíu...
Luông khí trằng từ đâu lại âm thâm bắn thêm vài quả nữa, hại bọn họ bị chắn hết đường đi lối bước.
Mặc dù khí lưu chỉ đủ cản bước chân trong nháy mắt, nhưng với Dương Hạo Quân như vậy đã là quá đủ rồi.
Bởi nói cho cùng, siêu cao thủ long tranh hổ đấu, cốt hơn kém nhau chỉ là một khắc mà thôi.
Ha, chờ tới lúc bọn