*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thật sự là có lỗi, tôi quên mất mấy người đang chờ tôi!”
Dương Hạo Quân vẻ mặt áy náy, phóng khoáng đi đến.
“Ầm!”
Nghe Dương Hạo Quân nói như vậy, mọi người như thùng thuốc súng phát nổ.
Vậy mà anh lại quên? Gần bốn giờ rồi đó! Bọn họ trợn trừng mắt lên nhìn một lúc lâu.
Chủ yếu chính là thân phận của họ.
Là công tử, tiểu thư hai nhà hoàng tộc cùng năm vương tộc lớn ở thủ đô đó.
Nhìn thấy Dương Hạo Quân, trong mắt Lăng Thiên Long bùng cháy lửa giận.
“Để bọn tao chờ gần bốn giờ, đưa ra lời giải thích hợp lý đi!”
Lăng Thiên Long gầm lên nói.
Vốn anh ta đã không phải người kiên nhẫn, giờ lại phải đợi những bốn giờ, quả là một sự giày VÒ.
Ý nghĩ muốn giết Dương Hạo Quân cũng có luôn rồi.
Khương Di Quân níu Lăng Thiên Long lại, ý bảo anh ta chớ làm bậy.
“Được thôi, chưa nói chuyện này vội! Mày, huỷ hôn ngay lập tức! Tao lệnh cho mày, ngay lúc này ngay bây giờ!”
Lăng Thiên Long ngẩng mặt cao lên nhìn Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân tái mặt nói: “Con mẹ nó mày là thăng nào?”
“Tao là Lăng Thiên Long!”
“Chưa từng nghe qua, cút sang một bên.
Để Khương Di Quân tự mình qua đây!”
Dương Hạo
Quân không cho Lăng Thiên Long một chút mặt mũi nào.
Mọi người:.
"”
Bọn họ cũng choáng váng cả người, nhao nhao nhìn Dương Hạo Quân.
Đây là lần thứ hai Lăng Thiên Long bị ngó lơ.
Là người thừa kế hoàng tộc, đứng thứ hai bảng xếp hạng công tử.
Đi tới đâu, cũng đều làm mưa làm gió.
Tại chốn nhỏ nhoi Giang Bắc này, lại lân nữa bị người ngó lơ.
Sao Lăng Thiên Long có thể nhẫn nhịn chuyện này? Tức phát điên! “Mày muốn chết phải không!”
Cả người Lăng Thiên Long bùng lên khí tức chết người đè ép Dương Hạo Quân.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
“Tôi là Khương Di Quân!”
Khương Di Quân đứng dậy kịp lúc.
Cô ta và Dương Hạo Quân cùng đánh giá lẫn nhau.
- -------------------