*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại Cảnh Bắc, chốn cực Bắc, trên mặt băng mênh mông vô tận, khói thuốc súng còn chưa tan đi, khắp nơi đều là xác chết.
Dương Hạo Quân cùng các anh em vừa mới đánh lùi một đợt tấn công mãnh liệt từ Huyết Vương Điện, đang ở nghỉ ngơi điều chỉnh.
Dương Hạo Quân ngôi ở trên một tảng đá lớn, anh đang hút thuốc.
“Ô?”
Bỗng nhiên anh cảm thấy hoảng hốt trong lòng, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.
Đây là một loại cảm giác xưa nay chưa từng có.
Đây là một loại cảm ứng đặc biệt của tâm hồn.
Không xong rồi, đã xảy ra chuyện.
Đây là một dự cảm mãnh liệt.
Mẹ và Lê Nguyên chắc chắn đã xảy ra chuyện! Nhưng lần này là mệnh lệnh cao cấp nhất của Lạc Việt, tính bảo mật cũng cao nhất, tuyệt đối không thể vì việc riêng của anh mà điều đi một ít người bảo vệ.
Hy vọng duy nhất bây giờ chỉ có thể ký gửi trên người Lưu Hải Long, nhưng anh hiểu rằng khả năng của Lưu Hải Long có hạn.
Nếu bị cố ý nhắm vào, sợ là Lưu Hải Long không đỡ nổi.
Không ổn! Lê Nguyên và mẹ chắc chản đã gặp nguy hiểm! Dương Hạo Quân bắt đầu luống cuống, anh gấp đến mức ra cả mồ hôi lạnh.
Nhưng quan trọng là bây giờ anh không thể trở về Kinh Thành, nói gì đến việc bảo vệ người nhà chứ? Giữa quốc gia và gia đình chỉ có thể chọn một mà thôi.
Thật ra tình huống của Dương Hạo Quân là tình huống của rất nhiêu chiến sĩ Lạc Việt, bởi vì trên người có nhiệm vụ nên không thể trở về hiểu thuận với cha mẹ, chăm sóc cho vợ con, nhiều lúc còn bỏ lỡ một ít một sự kiện quan trọng trong đời người.
Có đôi lúc bản thân đang quây quân bên gia đình, đột nhiên nhận được mệnh lệnh cũng sẽ đi không từ mà biệt...
Việc này khiến người nhà thất vọng, khiển người yêu buôn lòng, thất vọng, khiến bạn bè bạn học xa cách...
không có ai thấu hiểu, bị
hiểu lâm.
Những người thân là chiến sĩ cũng không có cách nào khác, cũng vô cùng bất đắc dĩ, khóc không ra nước mát.
Bọn họ phải bảo vệ biên giới thì người người nhà nhà mới bình yên...
Không chỉ là các chiến sĩ, mà còn có người có nhiêu ngành khác cũng gặp tình huống này, cống hiến cho Lạc Việt một cách yên lặng, nhưng vẫn bị hiểu nhầm...
Ở thời đại này, giờ giờ phút phút cần có người cống hiến.
Ở nơi mà người khác không biết đến, cũng đang có người yên lặng bỏ ra tất cả.
Trên đời làm gì có cái gọi là năm tháng bình yên, chẳng qua là do ở phía trước có người đứng ra gánh trọng trách vê mình.
Cuộc sông sinh hoạt bình yên đó được đổi lấy từ sự hy sinh của biết bao người.
Ví dụ ngay trước mắt là Dương Hạo Quân.
Để tiêu diệt Huyết Vương Điện, để bình yên của Lạc Việt, anh cân phải từ bỏ người nhà...
ngay cả khi trong bụng Đoàn Lê Nguyên còn có đứa trẻ sắp sinh, anh cũng phải từ bỏ, từ bỏ mà không có lấy một câu oán hận.
“Chiến thần, vì chị dâu cùng bác gái, chúng ta đừng để ý quá nhiều, hãy làm trái lệnh một lần và quay trở về đi!”
Đám người Tây Phương nhìn ra sắc mặt Dương Hạo Quân hơi lạ, nhanh chóng xin ra trận.
“Đúng vậy, chiến thần, làm trái mệnh lệnh một lần đi! Để chúng tôi trở về bảo vệ chị dâu!”
- -------------------