*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi!" "Đây chắc chắn là kỳ tích!" "Cực hạn của anh ta rốt cuộc là tới mức nào?" "Vi Lạc Việt mà liều như thế có đáng hay không?”
Cả thế giới đều đang thắc mắc.
Nhưng những câu hỏi này đừng nói là người khác, mà ngay cả Dương Hạo Quân cũng khó mà trả lời rõ được? Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy đó chính là sứ mạng của mình, là ý nghĩa sống của bản thân.
Lần này, Dương Hạo Quân cùng giao chiến với một đại quân đông đúc như vậy không biết có được thuận lợi hay không.
Ngay cả muốn đối phó cũng phải mất rất nhiều sức lực.
Cho dù có thể tiến về phía trước, nhưng cũng đã quá muộn.
Bây giờ không phải cường giả cấp tông sư cấp thần nào cũng có thể chống lại anh nữa.
"Đừng hòng cản được ta!" Dương Hạo Quân cười lớn, mặc cho bọn họ tấn công, anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Những chỗ anh đi qua, đều trở thành huyết lộ.
Máu tươi tưới ra không ngừng.
Máu vương trên người anh cũng ngày càng nhiều Hao sức! Bị thương! Nhưng đều không ảnh hưởng gì đến Dương Hạo Quân.
Anh vẫn tiến về phía trước.
"Mau ngăn cản hắn! Đúng là một đám vô dụng!" Hoàng tử
Vincent nổi trận lôi đình.
Hắc Long chỉ cảm thấy vô cùng áp lực.
Bảo tiên phương liêu hết mọi sức lực ngăn cản Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân vẫn bất khả chiến bại! Bất chấp những vết thương bâm tím, cũng không thể ngăn cản được bước chân của anh.
"Phập!" Cuối cùng, dưới làn sóng tấn công, Dương Hạo Quân đã ngã xuống.
Đại quân bắt đầu hoan hô.
"Á!" Đột nhiên truyên đến một tiếng la hét.
Dương Hạo Quân phi thẳng lên trời.
Xung quanh thương vong vô số.
Dương Hạo Quân sau khi đứng dậy lại càng hung mãnh hơn trước, hung hăng tàn sát đến mức xung quanh không ai dám tới gần.
Một đường đánh tới.
"Phập!" Anh lại ngã xuống.
Rồi lại đứng lên lần nữa.
Giống như khi nãy, chu kỳ này lại bắt đầu.
- -------------------