*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Núi Cửu Long bị san bằng, bao trùm trong biển lửa.
Khói bốc lên nghi ngút, một thời gian dài vẫn chưa tan hết.
Theo tin tức tiên phương truyền tới
- các sinh vật sống trên núi Cửu Long đều bị xóa sổ.
Ngay cả xác chết cũng không còn toàn thây.
Ngay cả khi nó không bị thổi bay thành từng mảnh, thì cũng bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro.
Đây là một ngày đáng tự hào với Lạc Việt, cũng là một ngày đau buồn nhất.
Anh hùng của Lạc việt cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.
Nếu với tinh thần sung mãn của anh trước đây, mọi người vẫn còn ôm hi vọng anh có thể trốn thoát.
Nhưng bây giờ anh đã thật sự đến cực hạn, ngay cả đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.
Đặt long kỳ Lạc Việt ở nơi cao nhất, trút cạn hơi thở cuối cùng.
Anh như thế làm sao có thể tránh được mười mấy lần ném bom san bằng đó chứ? Nhất Vũ Kiên Vương qua đời ở núi Cửu Long đã trở thành sự thật không thế chối cãi.
Mọi người không muốn chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi.
Hoàng tử Vincent còn cố tình phái đi một toán người tìm kiếm cả mười lần cũng không tìm được bóng dáng của Nhất Vũ Kiên Vương.
Chỉ tìm thấy ở hiện trường một chiếc mặt nạ Viêm Long cùng một thanh Viêm Long Kiếm bị gãy.
Còn nhẫn Viêm Long
thì sớm đã nổ bay đến nơi nào rồi không biết.
Đồ vật quá nhỏ, khó mà tìm được.
Nhưng nếu như tìm được mặt nạ và kiếm, thế chứng minh Nhất Vũ Kiên Vương đã bị nổ banh rồi.
Anh đã chết! "Nhất Vũ Kiên Vương chết rồi!" Sau Hoàng tử Vincent truyền tin ra, cả thế giới đều sôi sục.
Một người đàn ông mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thể nào ngờ được cuối cùng vẫn phải ngã xuống.
Đặc biệt Lạc Việt còn buồn hơn.
Đả kích này thật sự quá lớn.
Trên dưới vệ binh Viêm Long đều im lặng như tờ.
Lần này không còn là kế hoạch Dương Hạo Quân và bọn họ liên hợp lại giả chết nữa.
Chuyến đi đến núi Cửu Long này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.
Họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
"Tôi hối hận rồi, không nên để cậu ấy đi!" "Thôi, chấp nhận sự thật đi!" "Quốc sĩ vô song! Thật may khi có cậu ấy!"
- -------------------