*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Dương Hạo Quân, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi! Bây giờ tôi chính thức khiêu chiến với cậu."
Trần Hữu Đạo đã sắp nghẹn chết rồi.
"Tôi muốn các chiến sĩ ở đây chứng kiến tôi đánh bại cậu một lần, chúng minh tôi mạnh hơn so với cậu nhiều!" Ngọn lửa chiến đấu trong lòng Trần Hữu Đạo đã hừng hực rồi.
Phàn Thắng Nam cũng hùa theo: "Đúng, ngày này tôi cũng chờ lâu lắm rôi! Chiến thân Quân chứng minh một cái đi, anh không thua kém gì Trần Hữu Đạo! Tôi vẫn luôn ủng hộ anh.
Nghe thấy Phàn Thắng Nam ủng hộ thq, Trần Hữu Đạo đơn giản là bị chọc tức điên.
Người phụ nữ anh ta yêu lại đi ủng hộ Dương Hạo Quân...
Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được điều này! Dương Hạo Quân nhìn Trần Hữu Đạo một cái: "Quên đi thôi, anh vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi! Loại này không cần thiết, chúng ta không cần đánh, anh đừng tự chuốc lấy đau khổ" Đây là lời nói thật, dựa vào thực lực của Dương Hạo Quân, một nghìn Trần Hữu Đạo cũng không đủ.
Chỉ một mình anh ta thì không cần đánh.
Sư tử không thèm để ý tới lời khiêu chiến của con kiến! Với cả Dương Hạo Quân cũng muốn cho anh ta mặt mũi.
Không muốn để anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy.
Nhưng anh càng làm như vậy thì đối phương sẽ càng không cảm kích.
"Cái gì?" Một câu của Dương Hạo Quân hoàn toàn chọc giận Trần Hữu
Đạo.
Tính cả thủ hạ của anh ta, Thất Sát, Phá Quân và những người khác đều hoàn toàn bị chọc giận.
"Dương Hạo Quân, chớ có khoác lác, anh đã sớm là bại tướng trong tay đại ca của chúng tôi rồi.
"Trước kia anh bị vạ miệng vì ngồi xe lăn, không có ai xử lý anh, nhưng bây giờ thì khác!" "Tới đi, dùng thực lực của anh đi, đừng chỉ nói môm!" Đám người nhao nhao thúc giục Dương Hạo Quân.
Trân Hữu Đạo trừng mắt nhìn Dương Hạo Quân, giận dữ hét lên: "Dương Hạo Quân tới đi! Đừng chỉ nói mồm, lấy ra bản lĩnh của cậu đi! Tôi sẽ một lân nữa chiến thẳng anh trước mặt các chiến sĩ Lạc Việt."
Dương Hạo Quân bất đắc dĩ lắc đầu: "Được, đằng nào cũng phải giải quyết anh, giải quyết sớm một chút cũng bớt phiên phức."
Biểu cảm này rơi vào trong mắt người khác, họ đều cảm thấy anh quá càn rỡ.
Anh có tư cách gì mà ngông cuồng? Chỉ là một tên bại tướng mà thôi.
- -------------------