*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."A.
Tiếng la hét khắp nơi.
Các thành viên của đội cảm tử lần lượt ngã xuống.
Bắc Ma ra tay vô cùng tàn nhẫn, khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ đã tự dâng mình nạp mạng.
Tứ tiểu long đúng là không phải con người.
Lấy bọn họ ra làm lá chắn, còn bản thân thì bỏ trốn.
Cho dù có chết cũng phải chết theo cách của mình, chứ không phải như thế này, đi chết thay cho người ta.
Ai cũng cảm thấy bức xúc, nhưng thực tế phũ phàng không thương tiếc.
Họ chẳng còn cách nào khác.
Chẳng mấy chốc, đội cảm tử đã thương vong hơn một nửa.
Những người còn lại chạy tán loạn, nhưng họ vẫn bị Bắc Ma chặn lại.
Giết! Giết! Giết! Bắc Ma lạnh lùng và tàn nhẫn giống như biệt danh của hắn.
Trong mắt gã chỉ có giết chóc.
Mặc dù nhờ có đội cảm tử cản lại, khiến tứ tiểu long mới có cơ hội chạy thoát.
Tuy bốn người không đánh lại Bắc Ma, nhưng so với những người khác mà nói họ vẫn là cường giả.
Chạy thoát không phải là vấn đề.
Lúc này chiến trường đang hỗn loạn.
Bắc Ma lại cho thuộc hạ phong tỏa nơi này.
Cho nên thế giới hoàn toàn không hiểu gì về tình trạng cuối cùng của trận chiến này.
Ngay cả Vệ
binh Viêm Long cũng vậy.
Vệ binh Viêm Long vô cùng lo lắng như đứng trên đống lửa.
Khi đòn hợp kích không đối phó được Bắc Ma, vệ binh Viêm Long biết trận này sắp tiêu rồi.
Bây giờ ngay cả tình hình ở trận chiến cũng không biết rõ.
Chưa bao giờ lại cảm thấy thấp thỏm như vậy.
Ngũ long của Lạc Việt liên tục thở dài.
"Là chúng ta đã hại mọi người! Lân này đệ tử không trở về được, những người khác đều sắp chết cả rồi!" "Không được, chúng ta không thể chờ chết! Nếu như chậm hơn một chút, tứ tiểu long và đội cảm tử đều sẽ hi sinh, hơn nữa, không có ai chống lại được Bắc Mai" "Nhưng mọi người có thể làm gì? Ai có thể đối phó với Bắc Ma?" "Tôi nuốn một mình qua đó...
Đột nhiên sắc mặt của mọi người thay đổi.
"Dương Hạo Quân!"
- -------------------