*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong đôi mắt của ba Hắc Long tràn ngập sự điên cuồng.
Hai anh em thì nở một nụ cười đẳng chát.
Một khi ước hẹn chúng thân bị phá vỡ thì thể giới này sẽ chìm trong loạn lạc.
Không chỉ là Lạc Việt mà là tất cả mọi nơi trên thế giới.
"Yên tâm đi, cho dù ba có không phá vỡ ước hẹn chúng thần thì cũng sẽ có người phá vỡ! Bọn họ đều muốn làm nhưng lại không dám mà thôi!" "Cũng đúng.
"Truyền lệnh của tôi xuống dưới, lặng lẽ tụ tập tất cả các cấp dưới của chúng ta, chuẩn bị xuất phát!" "Đấn lúc đó có thể xảy ra chiến tranh, nếu Vệ binh Viêm Long dám ngăn cản thì chúng ta sẽ tiêu diệt Vệ binh Viêm Long.
Ba Hắc Long ra lệnh.
Một bên khác.
Dương Hạo Quân chẳng hề để cảnh cáo của Vệ binh Viêm Long vào lòng.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Người phụ trách căn cứ kể hoạch Tiêm Long dẫn theo một đám người đi vào với dáng vẻ hung hăng.
“Tới bây giờ anh còn chưa chịu nhận sai ư?”
"Anh vẫn cho rằng mình làm đúng à?”
Dương Hạo Quân gật đầu rồi nói: "Đúng thế”
"Vậy thì chúng tôi chỉ có thể tống anh vào ngục tù, dù sao những chuyện anh làm gây ảnh hưởng quá lớn" "Tôi chẳng quan tâm, bắt thì bắt đi! Nhưng tôi sẽ để cho các người tâm phục khẩu phục, để cho các người nhận ra mình đã phạm phải một lỗi sai hai lần" Dương Hạo Quân cười to rồi nói.
Lúc này Dương Hạo Quân không thể không nghe lời những người này, dù
sao không ai có thể bắt anh vào ngục giam, nhưng anh muốn khiến cho Vệ binh Viêm Long thua tâm phục khẩu phục.
Cuối cùng Dương Hạo Quân bị tống vào ngục giam đặc biệt, trước mắt là phán tù chung thân, rồi lại dựa vào biểu hiện cụ thể của anh mà giảm hình phạt đi.
Đám học viên Thiệu Hình Thiên huấn luyện theo phương pháp của Kim Phụng Thiên, bọn họ tiến bộ ngày càng nhăn, chỉ là khi thứ thuốc mà Kim Phụng Thiên để lại đã hất...
Bọn họ không có để ý tới chuyện này, bởi vì trong mắt của bọn họ thì thuốc này cũng chẳng có tác dụng gì lớn cả.
Một bên khác.
Phía Đông Bắc của Lạc Việt, trong một ngọn núi bị tuyết vùi lấp ở thành Phượng Thiên.
Đột nhiên xuất hiện một đội người áo đen.
Bọn họ giống như u linh, xuyên qua núi tuyết lớn nhưng lại chẳng hề để lại dấu vết gì cả, cho dù là dấu chân! Nếu có người nhìn thấy thì có lẽ sẽ cho rằng bọn họ là yêu ma quỷ quái.
Tốc độ của đoàn người này vô cùng nhanh.