Con Rể Chiến Thần

Phe chính diện quy lạy phe phản diện


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mỗi người da đầu đều tê dại, máu chảy ngược, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng đỉnh đầu.

Thật không ngờ Đánh chết cũng không thể ngờ được đó! Người này thế nhưng chính là Dương Hạo Quân! Giòi bọ trong miệng bọn họ, đại ma đầu không được chết tử tế đang ở ngay trước mắt! Mấu chốt là làm trò trước mặt người ta, các loại câu nói sỉ nhục! Thậm chí ngu xuẩn đến còn bảo người ta đi giết chính mình! Trên đời này chuyện ly kỳ cực kỳ nhiều, nhưng ở trên người bọn họ, ly kỳ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi! Ai cũng không nghĩ tới, Dương Hạo Quân sẽ xuất hiện ở chô này.

Anh còn dịch dung.

Cố tình đâm vào họng súng của bọn họ.

Ánh mắt của Dương Hạo Quân đảo qua, từng người một cúi đầu, trên mặt nóng rát.

Lâm Phi Dương cúi đầu không dám nhìn anh.

Phó Bình cúi đâu không dám nhìn anh.

Mọi người sau khi bị ánh mắt của Dương Hạo Quân lướt qua, từng người một đều cúi đầu, căn bản không dám đối diện với Dương Hạo Quân.

Đặc biệt là Đoàn Minh Nhân, Ninh Y Nhiên vừa mới dùng lời nói sỉ nhục Dương Hạo Quân lại càng là chột dạ.

Anh ta cúi đầu thấp hận không thể tìm cái khe đất chui vào! Ánh mắt của Dương Hạo Quân nóng bỏng như mặt trời ban trưa, chiếu vào trên mặt bọn họ, nóng rát đau
nhức, ging như đao cắt.

Bọn họ khẩn trương đến cả người run rẩy, mồ hôi càng khiến ướt toàn thân.

"Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi!" "Anh không nhìn thấy tôi! Anh không nhìn thấy tôi!" Mấy người Đoàn Minh Nhân cúi đầu đầu thấp trong đám người, cố tình trốn tránh, câu nguyện Dương Hạo Quân không phát hiện ra bọn họ.

Không khí nặng nề, trong lòng của mỗi người đều như là có một tảng đá lớn, Đặc biệt Dương Hạo Quân rất lâu không nói lời nào.

Mọi người chỉ cảm thấy lông ngực muốn nổ tung.

Dường như muốn hít thở không thông! "Thình thịch!" Rốt cuộc có người không chịu nổi loại này uy áp, đã quỳ gối trước mặt Dương Hạo Quân.

"Tà Thần đại nhân là tôi sai rồi! Là tiểu nhân có mắt không tròng! Không nên nhục mạ ngài! Ngài hãy tha cho tiểu nhân đi ạ!" "Thình thịch!" Lại có một người quỳ rạp trên mặt đất dập đầu xin tha.

con-re-chien-than-1819-0con-re-chien-than-1819-1con-re-chien-than-1819-2con-re-chien-than-1819-3con-re-chien-than-1819-4

- -------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện