*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người khác của nhà họ Trịnh kϊƈɦ
động nhìn Trịnh Văn Viên: “Anh Viễn, anh đặc
biệt chuẩn bị sự bất ngờ sao! Còn nói người
của quân khu, anh không mời được ai hết!”
“Phải phải phải, chắc chắn là anh Viễn cố
ý giấu chúng ta rôi! Sau đó khi họ đến mới
mang tới sự ngạc nhiên vui vẻ chứ!”
Các ông anh chú bác của Trịnh Văn Viễn
cùng nhìn anh ta bằng ánh mắt khen ngợi.
Ông bà cụ nghe tin sĩ quan của lữ đoàn
Khải Hoàng tới đây, vô cùng ngạc nhiên vui vẻ.
Hai người cười đến mức đôi mắt híp lại
thành một đường thẳng.
Hai người nhìn Trịnh Văn Viễn và nói:
“Viễn à, cháu làm rất tốt! Không ngờ hôm nay
sự ngạc nhiên vui vẻ đến liên tiếp như thết
Nói cháu là niềm kiêu hãnh của bà, không
khoa trương một chút nào!”
Trước tình huống này, Trịnh Văn Viễn
không thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Nếu không thừa nhận, sợ rằng sẽ khiến
bà thất vọng.
Trịnh Văn Viễn đành nói: “Đúng, không
sai. Bà, đây là tiết mục cháu đặc biệt chuẩn
bị, vì để mang đến cho ông bà một sự bất
ngờ vui vẻ!”
Dương Tống Bình ngồi gần Trịnh Văn
Viễn cũng kinh ngạc đến ngây ngốc.
‘Đại tá Tô Hoàng Long đến đây, không
phải vì đại tướng Vân Lang sao?
Liên quan gì đến Trịnh Văn Viễn cậu chứ?
Dương Tống Bình hỏi: “Trịnh Văn Viễn
sao thế? Thật sự là cậu mời đến sao?”
“Đúng vậy, đội
trưởng Bình, tôi đã đến
quân khu để hỏi thử, thật sự đã thành công rồi.”
Lúc nói dối, nét mặt Trịnh Văn Viễn
không chút thay đổi.
Ông cụ và bà cụ đứng dậy, đi về phía cửa
đại sảnh để nghênh đón, bà cụ còn cười nói:
“Tôi biết ngay Viễn nó không phải tầm
thường mài Nó qua ba mươi tuổi mới có thể
hoàn toàn thể hiện hết tài năng thiên phú!”
Gương mặt ông bà cụ mang theo sự vui
vẻ, còn có niêm tự hào xuất phát từ đáy lòng.
Trịnh Nhã Uyên và Đoàn Hồng Thái nhìn
thấy tình huống này.
——————–