*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho nên hắn rời khỏi công ty.
Phùng Ngọc Hân lại mở cuộc họp, nội
dung hết sức đơn giản, tất cả trở lại như cụ,
đem tổn thất giảm thiểu đến mức nhỏ nhất.
Cô cũng đặc biệt dặn dò mọi người đừng
đem chuyện này nói cho Lê Phương Nam.
Cô không muốn ông chủ lớn nghĩ cô là kẻ vô
dụng.
Dương Hạo Quân rời khỏi công ty, Tây
Phương đến đón anh.
“Tây Phương, lần trước tôi nói với cậu
liên hệ Tần Bắc Minh, chuyện thế nào rồi?”
“Anh yên tâm, lão Tần vừa nghe là anh thì
vui lắm, ngay lập tức đáp ứng chúng ta ba
ngày sau sẽ đến Thiên Danh” – Tây Phương
trả lời.
Dương Hạo Quân cười:
“Tốt, tôi còn cần lão Tần giúp đỡ một
việc.”
“Thiên Danh lần này đúng là may mắn.
Anh cùng với lão Tần, một người là tướng
quân hộ quốc, một người là thần y hộ quốc,
cả hai đều là nhân vật quan trọng của quốc
gia.” – Tây Phương cười lớn.
Tân Bắc Minh là ai?
Ông ta là thiên tài trong lĩnh vực y học, từ
kỹ thuật cho đến các nghiên cứu vượt bậc
trong lĩnh vực y khoa đều do ông ta đi đầu.
Mấy thập kỷ qua đã cứu hơn trăm vạn người.
Đặc biệt là khi có đại chiến, Tần Bắc
Minh đều xông lên đầu, đi tiên phong dẫn
hơn trăm người quân y làm tiên phong. Tân
Bắc Minh thật sự được mọi người người dân
trong đất nước ca tụng.
Trong một
lần tình cờ, Dương Hạo Quân
đã cứu Tân Bắc Minh, từ đó quan hệ hai
người trở nên thân thiết.
Một người chiến đấu bằng súng thép,
một người chiến đấu bằng dao mổ, cũng đều
là chiến đấu vì nhân dân, đều đổ máu đổ mồ hôi.
Buổi tối, Dương Hạo Quân về nhà, Đoàn
Lê Nguyên vẫn không cho em sắc mặt tốt.
“Vợ à, đây chỉ chút chuyện nhỏ, đừng
như vậy mà.” – Dương Hạo Quân cười nói.
“Việc nhỏ? Em lúc đầu cũng cho rằng
chuyện nhỏ nhưng không nghĩ mọi thứ lại
phát triển tới nông nổi đó. Bởi vì một mình
anh mà ảnh hưởng cả tập đoàn Minh
——————–