*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù là Thạch Thanh Sơn có danh tiếng là
tượng phật bằng đá cũng phải ói máu.
Ức hϊế͙p͙ người quá đáng!
“Những việc mà các người làm trong mất
ngày qua tôi đã nắm rõ, bao nhiêu người vô
tội bị liên quan, bao nhiêu người vì các người
mà phải bị thương, phải bỏ mạng, các người
ăn bánh bao thấy có ngon không?”
Dương Hạo Quân chuyển đề tài câu
chuyện sang chất vấn.
Những người này không có chút phản
ứng lại.
Hay khi nói bọn họ ăn những chiếc bánh
bao bằng thịt người này đều đơ dại cả người.
Những lời Dương Hạo Quân nói cơ bản
không kϊƈɦ động tới bọn họ.
Nhất là trong khoảng thời gian này, bọn
họ cướp bóc ở Tỉnh thành.
Chết rất nhiêu.
Rất nhiêu người bị đày đến đường cùng,
công việc bị mất, nhà cũng bị phá.
Nhưng những người được mang cái
tiếng là lão đại đây lại thờ ơ như không.
“Chuyện đó có liên quan gì đến anh sao?
Lại nói nữa, mấy người chết thì sao? Mấy
người bị thương thì có sao? Dám cản trở việc
chúng tôi làm thì kết quả chỉ có con đường
chết!”
Mọi người đều xem thường.
Thái độ của ai cũng như vậy.
Thậm chí bọn họ còn không hiểu Dương
Hạo Quân nói chuyện này để làm cái gì/
“Đây cũng là nguyên nhân hôm nay tôi
tới! Các người không được phép làm chuyện
vớ vẩn ở Tỉnh thành!”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
“Vậy phải xem bản lĩnh thật sự của anh
thế nào!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Trong chớp mắt mà sáu của phòng tiệc
cùng lúc mở ra, từ bên ngoài có một đám
người xông vào.
Trong tay ai cũng có vũ khí, toàn là người
cao siêu!
Ban đầu trong bữa tiệc rất ít người nhưng
giờ phút này lại đông đúc, ở đây ít nhất cũng
phải có đến ba trăm người.
Không chỉ vậy, bên ngoài hành lang cũng
bao nhiêu người đứng.
Hơn trăm tên người lành nghề vây chỗ
này kín đến không chảy nổi giọt nước.
Chỉ cần ra lệnh một câu, bọn họ sẽ có
thể băm mấy người Dương Hạo Quân thành
từng mảnh vụn.
Lúc này, những lão đại của tỉnh thành
chẳng phải sợ ai, trêи mặt ai cũng là vẻ ngạo
mạn, cười kinh người.
Bọn họ đã xuất bài.
Dương
Hạo Quân làm sao có thể ngông
cuồng nữa?
“Bây giờ sao nào? Anh còn muốn nói cái
gì?”
Tào Gia Huy Vãng hả hê hỏi.
Dương Hạo Quân vẫn cười vui vẻ: “Vẫn là
câu nói kia, tất cả mợi người phải ngoan
ngoãn nghe theo lời tôi nói”
“Ha ha ha, anh bị mù hả? Không thấy
nhiêu người kia sao? Có biết mình đang
trong tình huống gì không?”
Có người lạnh lùng nói.
Sư Gia hừ mũi cười lạnh: “Anh còn trẻ có
hơi ngông cuồng chút cũng không sao, bây
giờ tôi cho anh một cơ hội nữa, chỉ cân quỳ
xuống đập đầu ba cái xin lỗi, thì tôi có khi
còn cân nhắc có thể mà tha cho anh một
mạng!”
Sư Gia nghĩ, mấy người Dương Hạo Quân
chắc chắn không thể chạy trốn được.
——————–