*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên ngoài trang viên nhà họ Trịnh, diễn
ra một khung cảnh rất rung động lòng người.
Những người đứng gác cổng nhà họ
Trịnh bị doạ đến mức suýt chút nữa đã quỳ
xuống đất.
Những chiếc xe nối tiếp nhau đi đến.
Tổng cộng hơn hai trăm chiếc xe màu
đen bao vây lấy toàn bộ trang viên nhà họ
Trịnh.
“Két!”
“Két!”
“Két!”
Cửa của những chiếc xe được mở ra,
từng người đàn ông cao lớn mặc đồ trong đi
từ bên trong xe ra.
Trước ngực của mỗi người áo trắng đó,
đều thêu một chữ Sở.
Hàng dài cao thủ mặc đồ trắng chỉnh tê
đứng ở đó, vây chặt lấy trang viên nhà họ
Trịnh, đến mức không thể lọt ra một giọt
nước.
Nhà họ Sở ở Hải Lâm đã ra tay thật rồi!
Tất cả cao thủ trong toàn dòng họ đã
đến đây!
Không đếm kĩ thì cũng phải có đến bảy,
tám trăm người!
Ai dám khiêu khích Sở Mạnh Hùng!
Ai dám tát ông ta?
Nếu không sẽ gặp phải tình huống này!
Mấy chiếc xe vây quanh một chiếc xe
Lincoln.
Sau khi cách cửa chiếc xe Lincoln được
mở ra.
Một mình Sở Mạnh Hùng bước xuống xe.
Ông ta nhìn thoáng qua trang viên nhà
họ Trịnh, cười lạnh nói: “Để tôi xem xem hôm
nay làm sao nhà họ Trịnh có thể thoát được
Ngũ Chỉ Sơn của tôi!”
Cao thủ giỏi nhất phụ trách an ninh nhà
họ Sở, Sở Thiên Truyên kiêu ngạo cười nói:
“Ông nội, hôm nay tám trăm người đàn ông
của nhà họ Sở chúng ta sẽ san bằng nhà họ
Trịnh, quét ngang thành Kim Lan!!!”
Nghe được những lời này, tám trăm
người áo trắng của nhà họ Sở cùng nhau hô
lên: “Hôm nay tám trăm người nhà họ Sở
nhất định sẽ san bằng nơi này!”
Tiếng gầm vang xa, thanh thế rất to lớn.
Giống như sấm vang trêи trời.
Cái khí thế kinh khủng khiến cho tất cả
những người ở trong trang viên nhà họ Trịnh
đều bị chấn động khϊế͙p͙ sợ.
“Trời ạ, ở đây có bao nhiêu người vậy?”
Trái tim của người nhà
họ Trịnh đều đang
run rẩy kịch liệt, tròng mắt giống như muốn
bay ra ngoài.
Đám người Trịnh Quốc Thắng, Ngô Thị
Lan đều xúm lại cùng một chỗ, run run rẩy
rẩy.
“Không ổn rồi! Tất cả đều có người! Khắp
nơi đều là người!”
Lúc này bảo vệ nhà họ Trịnh hoảng sợ
chạy vào, bị dọa đến mức sợ hãi lảo đảo ngã
xuống đất.
“Đúng! Đúng vậy! Tất cả bốn phương tám
hướng đều là người của bọn họ, là những
người mặc áo trắng, có thêu chữ Sở. Đứng
dày đặc ở bên ngoài, đã bao vây lấy trang
viên của chúng ta rồi!”
“Tin tức của bảo vệ bên ngoài, có ít nhất
tám trăm người!”
Nghe đến đó.
Khuôn mặt của Ngô Thị Lan trở nên xám
Xịt như tro.
Con đường bí mật cũng không thể đi
được rồi!
Hoàn toàn xong rồi.
——————–