Sở Văn Vũ trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Bụp!”
“BụpI”
Hàng trăm người của nhà họ Sở đều
đồng loạt quỳ xuống.
Đến cả quân đội cũng tới?
Cái này thì ai độ nổi?
Và còn nhiều cái khác nữa?
Không đúng!
Con mẹ nó, cái này là Khải Hoàng!
Đối với những người con của Việt Nam
mà nói, Khải Hoàng chính là một sự tôn tại
thần thánh.
Là người bảo vệ thực sự của đất nước!
Không ngờ, bọn họ sẽ…
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng liếc
nhìn nhau, hai người bọn họ đều lộ ra vẻ vui
mừng.
Giờ phút này, bọn họ vui mừng hơn bất
cứ ai.
Bọn họ hiểu rằng, về sau ở Kim Lan, nhà
họ Trịnh sẽ đứng ở thế bật bại.
Ai cũng đừng nghĩ có thể động đến một
đầu ngón tay của nhà họ Trịnh.
“Ngài Tô Hoàng Long, ngài đến rồi! Nhà
họ Trịnh chúng tôi rất cảm kϊƈɦ ngài!”
“Tôi thay mặt toàn bộ nhà họ Trịnh cảm
ơn ngài!”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng vi đến
phát khóc, suýt chút nữa quỳ rạp xuống
trước mặt Lăng Diệu.
“Ông cụ Thắng, bà cụ Lan, hai người
không cần phải cảm ơn! Lúc tôi dẫn những
người anh em đi hơn hai mươi km huấn luyện
dã ngoại thì thấy nhà họ Trịnh có biến, cho
nên tôi mới đến nhìn xem!”
Tô Hoàng Long cười nói.
“Phụt!”
Người nhà họ Sở muốn ói máu chết.
Anh ta lừa ai vậy?
Làm gì có ai đi huấn luyện dã ngoại mà
chuẩn bị võ trang đầy đủ vậy?
Rõ ràng đến để nhằm vào bọn họ.
Trịnh Văn Viễn kϊƈɦ động tiến lên cúi
chào: “Xin chào đại tá Tô Hoàng Long!”
Tô Hoàng Long vỗ bả vai Trịnh Văn Viễn,
cười nói: “Thằng nhóc cậu không tệ nha, tôi
nghe nói qua, cậu vì không muốn bị ức hϊế͙p͙,
nên đã chống lại nhà họ Sở!”
Trịnh Văn Viễn ngượng ngùng cười.
“Một mình tôi cũng không làm được gì,
còn phải cảm ơn đại tá Tô Hoàng Long đã
cứu giúp nhà họ Trịnh khỏi hoạn nạn!”
Trịnh Văn Viễn lại cúi chào.
Lúc đầu Tô Hoàng Long chỉ nói mấy lời
khách sáo.
Nhưng vào trong tai đám người nhà họ
Trịnh thì hương vị lại thay đổi.
Tô Hoàng Long nhìn rất thân với Trịnh
Văn Viễn.
Vậy nói rõ, lân này Tô Hoàng Long tới
đây cứu giúp nhà họ Trịnh là vì nể mặt Trịnh
Văn Viễn.
Có phải là huấn luyện dã ngoại hay
không thì không biết, nhưng chắc chắn là vì
Trịnh Văn Viễn.
Thấy thế, Ngô Thị Lan vội vàng nói: “Đại
tá Tô Hoàng Long, ngài không viết, là chúng
tôi trách oan Trịnh Văn Viễn! Chúng tôi cứ
tưởng Trịnh Văn Viễn lỗ mãng, tuổi trẻ ngông
cuồng, nhất thời xúc động đánh gia chủ nhà
họ Sở”
“Nhưng bây giờ tôi đã thấy rõ, Trịnh Văn
Viễn suy nghĩ rất rõ ràng, làm việc cũng rất
có chừng mực, có nhân vật như ngài chống
lưng cho nó, nó còn sợ nhà họ Sở sao?
Trịnh Quốc Thắng cũng lập tức phụ họa
nói: “Đúng đúng đúng, Viễn, là chúng ta trách
oan con! Con nói đúng, nhà họ Sở không thể
ỷ vào bọn họ lớn mạnh mà bắt nạt chúng ta,
chúng ta phải đứng lên phản kháng!”
Ngô Thị Lan càng cúi người nói: “Viễn, bà
nội xin lỗi con, để con phải chịu oan một cái
tát!”
“Bà nội, cái
này….
Trịnh Văn Viễn vô cùng xấu hổ.
Rõ ràng vấn đề này không có liên quan
xíu gì đến anh ta.
Tô Hoàng Long cũng trợn tròn mắt.
Vấn đề này thì có quan hệ rắm gì đến
Trịnh Văn Viễn đâu.
Các người nghĩ đi đâu vậy?
Sau đó, Ngô Thị Lan nghĩ đến một việc.
Hiện tại Trịnh Văn Viễn là phó đội trưởng.
Đây chẳng phải nghĩa là những ông lớn
Trân Đằng, Trương Kế Hàng đến đây là bởi vì
Trịnh Văn Viễn?
“Ngài Đằng, ngài Hàng, cảm ơn hai người
đã đến giúp nhà họ Trịnh chúng tôi! Về sau
mong mọi người đề bạt Trịnh Văn Viễn hơn!”
Ngô Thị Lan cười nói.
Trịnh Quốc Thắng cũng cười nói: “Ngài
Đăng, ngài Hàng, tôi biết các ngài đã đến đây
là vì nể mặt Trịnh Văn Viễn, các ngài cực kỳ
coi trọng nó. Các ngài cứ yên tâm, chúng tôi
sẽ dạy dỗ Trịnh Văn Viễn cẩn thận, để nó trở
nên ưu tú hơn, cống hiến nhiều hơn!”
Trịnh Đạt Long còn nước mắt lưng tròn:
“Con đã nói Viễn chính là tương lai của nhà
họ Trịnh rồi mà! Những ông lớn của tỉnh
thành đều đến đây vì nó!”
“Trịnh Văn Viễn thật lợi hại! Không ngờ
tỉnh trưởng thị trưởng lại đến đây vì Trịnh Văn
Viên.”
“Anh Viễn của con của trâu bò, trách
không được sau khi đánh gia chủ nhà họ Sở
xong lại bình tính như vậy, hóa ra là có đã
chuẩn hết xong hết từ lâu!”
——————–