*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này Đoàn Lê Nguyên đang làm việc.
Chuẩn bị cho tập đoàn Thiên Lạc tiến
vào tỉnh thành.
Nhưng cô làm sao biết, thật ra cô bị nhốt.
Khoảng thời gian này, nhà họ Trịnh sẽ
sắp xếp cho cô tất cả mọi thứ, tuyệt đối
không để cô rời đi.
Càng không để cho cô gặp Dương Hạo
Quân.
Ngoài cửa có chừng mười tên cao thủ
trồng coi.
Nhìn thấy Trịnh Văn Viễn tiến đến thì lập
tức ngăn lại.
“Tránh ra, tôi muốn gặp chị tôi!”
Trịnh Văn Viễn lạnh lùng nói.
Nhìn thấy là Trịnh Văn Viễn.
Mấy người này chỉ có thể tránh ra.
“Trịnh Văn Viễn, tại sao em lại tới đây?”
Đoàn Lê Nguyên ngẩng đầu lên nhìn
Trịnh Văn Viễn, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Chị, xảy ra chuyện lớn rôi!”
“Ông nội bà nội đã làm thủ tục ly hôn cho
chị và anh rể….”
Trịnh Văn Viễn nói chuyện đã xảy ra cho
Đoàn Lê Nguyên.
“Bùm!”
Tin tức này đối Đoàn Lê Nguyên mà nói,
quả thực như sét đánh giữa trời quang.
“Cái gì? Chị với Hạo Quân ly hôn? Tại sao
chị lại không biết?”
Đoàn Lê Nguyên ngồi bệt xuống đất.
Cô đã hiểu vì sao Ngô Thị Lan lại hỏi cô
vê mấy vấn đề tư mật kia.
Cũng hiểu vì sao đang yên đang đẹp lại
đi kiểm tra sức khỏe…..
“Hiện tại bọn họ đã thông báo cho anh rể
Quân và đuổi anh ấy đi rồi.”
Trịnh Văn Viễn nói.
Đoàn Lê Nguyên lắc đầu: “Không có khả
năng! Chỉ cân chị không đồng ý, cuộc hôn
nhân này không thể ly hôn!”
Trịnh Văn Viễn bất đắc dĩ nói: “Chị, hôn
nhân đúng là của hai người! Nhưng sau khi
kết hôn, gia đình hai bên cũng chính là một
bộ phận của hôn nhân, các làm của bọn họ
đối với việc đó cũng rất quan trọng, em thấy
anh rể Quân rất là đau lòng.”
Đoàn Lê Nguyên lập tức bật khóc
Cô cũng có thể tưởng tượng ra lúc này
Dương Hạo Quân có bao nhiêu đau lòng.
“Không được! Chị muốn đi gặp Hạo
Quân!”
Đoàn Lê Nguyên nói.
“Được, em dẫn chị đi!”
Trịnh Văn Viễn thuận lợi dẫn Đoàn Lê
Nguyên đi.
Đoàn Lê Nguyên gọi
điện thoại cho
Dương Hạo Quân.
Sau khi nhìn thấy Dương Hạo Quân,
Đoàn Lê Nguyên lập tức bổ nhào vào ngực
anh.
Khóc không thành tiếng.
“Tại sao anh lại đông ý với bọn họ? Đây
là chuyện của hai người chúng ta, có liên
quan gì đến bọn họ chứ?”
Đoàn Lê Nguyên nghẹn ngào nói.
Dương Hạo Quân vuốt tóc cô.
“Xin lỗi! Người nhà của em lần lượt tổn
thương anh, thật xin lỗi!”
Đoàn Lê Nguyên thậm chí còn xin lỗi
Dương Hạo Quân.
Dương Hạo Quân cười: “Không có việc
gì! Anh biết em quan tâm anh là được rồi!”
“Vậy vì sao anh lại còn đồng ý ly hôn, còn
cầm cả giấy chứng nhận ly hôn?”
“Chúng ta lập tức ởi tái hôn! Ném cái thứ
đồ chơi này đi!”
——————–