*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người đi vào, sắc mặt rất
đáng sợ.
Dương Hạo Quân không nói câu
nào, đi qua bế Mai Châu Anh lên, rồi
rời đi.
Tốc độ của Dương Hạo Quân
quá nhanh, đến nỗi đám Tô Lãng
Long không kịp phản ứng.
Đến khi họ mất dạng ở cửa.
Tô Lãng Long và mấy anh em ở
trường thể ɖu͙ƈ lập tức xông ra
ngoài.
Ra bên ngoài, bốn năm người Tô
Lãng Long ngăn Dương Hạo Quân
lại.
“Mẹ nó chứ, mày là ai, bế người
rôi chạy mất?”
Tô Lãng Long tức giận nói.
Cậu ta phẫn nộ vô cùng.
Khách sạn có rồi, Mai Châu Anh
say rồi, mọi thứ đều sắp xếp xong.
Đột nhiên có một người lạ tới
ôm Mai Châu Anh đi?
Chuyện này cậu ta nhịn làm sao
được!
“Tối nay chớ chọc tôi, tâm trạng
tôi đang không tốt.”
Dương Hạo Quân không muốn
chấp nhặt với mấy đứa trẻ.
“Nói cho rõ, anh là ai? Với lại để
người xuống cho tôi, đây là bạn học
của tôi!”
Thái độ của Tô Lãng Long rất
kiên quyết.
Mấy anh em bên cạnh cũng gắt
gao nhìn chằm chằm Dương Hạo
Quân.
“Tôi là anh rể của cô ấy, tới đón
cô ấy vê nhà”
Dương Hạo Quân nói.
“Ồ”
Tô Lãng Long sững sờ.
Thật sự là người nhà của Mai
Châu Anh?
Vậy kế hoạch của cậu ta hỏng
bét rôi?
Cơ hội tối nay, cậu ta thực sự
không muốn bỏ qua.
Cũng muốn gạo nấu thành cơm!
Tô Lãng Long làm một cái quyết
định chắc chắn rồi nói: “Anh rể của
Mai Châu Anh? Sao tôi lại không
biết! Mau thả người xuống rồi cút
nhanh cho tôi
“Tránh ra, tôi không muốn làm
tổn thương các cậu!”
Dương Hạo
Quân cười mỉa mai
nói.
Ha ha ha…
Tô Lãng Long cười.
Bọn họ thường xuyên tập thể
ɖu͙ƈ, đều luyện đấu vật và đánh
nhau.
Ai mà không đánh lại được?
——————–