*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vì sao đã ba mươi năm không ai
tìm, giờ lại đột nhiên xuất hiện một
ông ngoại?
Hơn nữa nhìn bộ dạng của nhà
họ Chí, nhất định còn có ý đồ khác.
Dương Hạo Quân là giang hồ
lão luyện, liếc mắt là biết được dụng
ý của nhà họ Chí không đơn giản
như vậy.
Bắc Phương nhanh chóng gọi
điện thoại tới.
“Tướng quân, nhà họ Chí ở Hải
Lâm quả không đơn giản. Bọn họ
đắc tội với Tang Khôn, quân phiệt
cấp cao ở Đông Nam Á. Yêu cầu là
nhất định phải cho một đôi nam nữ
của dòng chính tới ngôi tù chịu tội
ba mươi năm. Nam dòng chính mà
nhà họ Chí chọn nhất định là anh”
‘Ha ha…
Nghe xong, Dương Hạo Quân
liền cười.
Làm gì có chuyện bánh từ trên
trời rơi xuống?
Tất cả đều là cố ý!
Trong những gia tộc lớn như
vậy vốn nên hiểu rõ mấy chuyện
tình thân như này.
Nhất định là với người ta, một kẻ
bị vứt bỏ, lang thang bên ngoài ba
mươi nam không có bất kỳ giá trị gì.
Người ta đón anh về làm gì?
Còn cho tiền, cho quyền?
Người ta đâu có điên.
Lời giải thích duy nhất là anh có
giá trị sử dụng.
Nếu không thì sao cho Dương
Hạo Quân đi ngồi tù thay chịu tội?
Ha ha ha…
Dương Hạo Quân cười to vài
tiếng.
Đúng là nực cười!
Thân tình sau ba mươi năm
chính là như vậy?
Là ông ngoại, chú bác của anh
lại có thể làm ra chuyện độc ác như
vậy?
Có khác gì nhà họ Dương ở
Thiên Danh đâu?
Bắc Phương ở đầu dây bên kia
lập tức cảm nhận được hô hấp của
Dương Hạo Quân có sự thay đổi.
Anh đang tức giận.
Người đàn ông này tức giận rồi.
Bắc Phương hỏi dò: “Tướng
quân, ba năm trước,
quân phiệt
Tang Khôn bị chúng ta đánh cho tơi
bời, suýt chút nữa thì bị diệt toàn
bộ! Có muốn để Trung Phương tới
tiêu diệt không?”
Dương Hạo Quân lắc đầu:
“Không cần! Chúng ta không chọc
người ta! Đay là chuyện của nhà họ
Chí, không liên quan gì đến chúng
ta.
“Mọi người chú ý, ba mẹ của
Dương Hạo Quân tôi là người Việt
——————–