*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“A!”
Chí Nam Yên bị dọa sợ đến nhắm hai
mắt lại.
Nhưng cái tát này lại không rơi trêи mặt
cô.
Bởi vì Dương Hạo Quân đã bắt được tay
người kia.
“Anh bỏ rat Nhanh bỏ ra cho tôi!”
Chí Duy tức giận nói, dùng sức muốn
trốn thoát, nhưng tay Dương Hạo Quân như
gọng kìm, nắm rất chắc.
“Muốn đánh người à?”
Dương Hạo Quân hỏi.
“Con mẹ nó chứ đánh người nhà họ Chí
thì có liên quan gì đến anh?”
Chí Duy mắng.
“Ai ui ai…
Sau một giây, Chí Huy liên kêu lên một
trận thê thảm.
Cổ tay của hắn bị đau đến chậm rãi quỳ
xuống đất.
Thậm chí tất cả mọi người đều nghe
được tiếng xương gãy.
Chí Nam Yên không nhìn được, vội vàng
nói: “Anh Hạo Quân, bỏ qua cho anh ta đi.”
Lúc này Dương Hạo Quân mới buông tay
ra.
Chí Duy thở hồng hộc.
Một đám người nhà họ Chí nhanh chóng
vây quanh.
Chí Nam Yên như một đứa trẻ làm sai,
cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Chí Nam Yên, cô đúng là kẻ phản bội.”
“Cô lại nói chuyện này cho anh ta biết?”
“Cô đúng là nỗi sỉ nhục của nhà họ Chí!”
Đám người nhao nhao sỉ nhục.
Tức giận không thôi.
Lúc đầu Dương Hạo Quân không chịu
quay về, bây giờ nói cho anh biết chuyện này
thì anh còn chịu về sao?
Dưới sự nhục mạ của đám người nhà họ
Chí, Chí Nam Yên nhỏ giọng khóc sụt sùi.
“Nhanh cút về cho tôi, đứng ở cạnh
người ngoài làm gì?”
Chí Duy hô lớn.
Chí Nam Yên theo bản năng đi qua, lại
bị
Dương Hạo Quân ngăn lại.
“Em đã gọi anh một tiếng anh, vậy thì coi
như em là em gái của anh, ai cũng không
được bắt nạt em!”
Dương Hạo Quân lạnh lùng nói.
“Chỉ dựa vào mày? Ha ha…”
Chí Duy và những người khác đều cười
ha hả.
Một tên vô tích sự lang thang ba mươi
năm còn muốn đấu với Hoàng gia nhà họ
Chí?
Đúng là ảo tưởng sức mạnh!
“Chí Nam Yên, tôi nhắc cô một tiếng, cô
đã mắc phải một sai lầm lớn rồi!”
“Cô còn muốn đứng cạnh người ngoài,
——————–