Con Rể Chiến Thần

Đoàn lê nguyên phát hiện sự khác thường của võ tiêu


trước sau

“Là tôi lắm lời” Ảnh Tử lập tức nói. Thực

ra anh ta đã ám chỉ, chỉ xem thử Chí Đông

Phương có hiểu được hay không thôi. Nào

ngờ Chí Đông Phương lại không thèm để mắt

tới Dương Hạo Quân.

Lần này, nhà họ Chí kiêu ngạo trở vê Hải

Lâm, nóc xe mở ra, có hai người chuyên môn

giơ cao cờ thưởng để biểu hiện thân phận

của nhà họ Chí.

Bởi vì lo lắng nên nhà họ Trịnh tạm thời

không dám nhằm vào Dương Hạo Quân. Đến

nay, Đoàn Lê Nguyên đã bận tối mày tối mặt.

Đâu tiên là chứng nhận dự án 8 tỷ USD. Gần

đây tập đoàn Lạc Thiên còn công chiếu một

bộ điện ảnh, Trịnh Thiết Hàm đóng vai chính,

lại phá vỡ kỷ lục lượt views, chỉ trong ba ngày

ngắn ngủi đã có hơn 1 tỷ lượt views, có thể

coi là huyền thoại trong nghề.

Đoàn Lê Nguyên đang bận rộn trong văn

phòng thì Phùng Ngọc Hân đi tới.

“Ủa? Đây là gì vậy?” Thấy chiếc hộp màu

xanh lá trêи bàn, Phùng Ngọc Hân không

nhịn được cầm lên: “Mình xem được không?”

“Được chứ.”

Sau khi mở hộp thấy huân chương màu

vàng, Phùng Ngọc Hân tò mò.

“Vua Vùng Tây Cảnh có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ là vua của chiến khu Tây Cảnh?”

“Gần đây tin tức chiến khu Tây Cảnh

đánh bại Hổ Quốc lan truyền khắp nơi, người

dẫn đầu chính là vua Tây Cảnh.” Phùng Ngọc

Hân thuận miệng nói.

Nghe vậy, tim Võ Tiêu đập thình thịch.

Phùng Ngọc Hân đoán trúng phóc. Chẳng lẽ

sắp bại lộ thân phận?

Đoàn Lê Nguyên ngẩng đầu cười nói:

“Đây là quà cưới mà anh em của Hạo Quân

tặng cho mình. Mình cũng không biết Vua

Vùng Tây Cảnh nghĩa là gì nữa.”

Đoàn Lê Nguyên cũng biết tin tức của

chiến khu Tây Cảnh, nhưng cô không hề liên

tưởng tới chuyện Tần Uyên chính là chiến

vương Tây Cảnh. Bởi vì đêm hôm đó Dương

Hạo Quân còn đang uống rượu với Tân Uyên,

chiến đấu lại bắt đầu lúc nửa đêm, thế thì

sao có thể như thế? Tần Uyên lại không biết

thuấn di.

“À, bạn của Dương Hạo Quân, thế thì

chắc chắn không phải.” Phùng Ngọc Hân

phản xạ nói. Bạn của Dương Hạo Quân thì

chắc chắn không liên quan tới chiến khu Tây

Cảnh, cùng lắm là cùng một ngục giam.

Đoàn Lê Nguyên cười nói: “Võ Tiêu cũng

như cậu, suýt
nữa coi bạn của Hạo Quân là

thủ trưởng gì đó nữa chứ.”

“Chứ gì nữa. Mình suýt nữa cho rằng cục

vàng này chính là tượng trưng cho vua Tây

Cảnh.” Phùng Ngọc Hân nói, sau đó tiện tay

ném huân chương lên bàn.

Võ Tiêu hít vào một hơi. Đây đâu phải là

cục vàng, đây là ấn tướng quân của trăm vạn

đại quân chiến khu Tây Cảnh! Chỉ cân Đoàn

Lê Nguyên câm huân chương này vung tay

hô lên thì trăm vạn đại quân Tây Cảnh sẽ lập

tức đến bảo vệ cô!

Võ Tiêu không nhịn được nhắc nhở:

“Tổng giám đốc Nguyên, nên cất giữ chiếc

hộp này thích đáng thì tốt hơn, lỡ như làm

mất thì không ổn đâu.”

Đoàn Lê Nguyên và Phùng Ngọc Hân

đưa mắt nhìn Võ Tiêu. Đoàn Lê Nguyên hỏi:

“Võ Tiêu, cô nói thế là sao? Chẳng lẽ chiếc

hộp này có ý nghĩa đặc thù gì đó?”

Liên tưởng tới biểu hiện khác thường của

Võ Tiêu lúc gặp Tần Uyên, ngay cả Đoàn Lê

Nguyên cũng cảm thấy Võ Tiêu có vấn đề.

——————–

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện