*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Các người của đảng Thái Tử ngay lập tức ngăn chặn Dương Hạo Quân. “Đánh xong cậu chủ Kiều liên muốn rời đi, mày cho rằng chúng tao là vật trang trí sao? Trong mắt mày có coi đảng Thái Tử ra gì không?”
Những người trong đảng Thái Tử hầu hết đều là những kẻ kiêu ngạo, nhưng họ gặp phải Dương Hạo Quân, người còn kiêu ngạo hơn họ. Làm sao họ có thể chịu được? Dương Hạo Quân lạnh lùng nói: “Làm sao? Lẽ nào các người phải bắt tôi giết anh ta mới chịu được à?”
“Mày, mày, mày...
mày quá kiêu ngạo!”
Những người trong đảng Thái Tử đã bị choáng váng. Chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy! Đối mặt với đảng Thái Tử mà vẫn còn ngông cuông như vậy! Đây chính là đảng Thái Tử khiến cả miền nam run sợ đấy! “Mày là người đầu tiên dám kiêu ngạo như vậy khi đối mặt với đảng Thái Tử ở Hải Lâm.”
Bọn họ phẫn nộ. “Vậy là các người cản lại tôi là muốn xem tôi kiêu ngạo đúng không?”
Dương Hạo Quân mỉm cười. “Thằng nhóc, mày đang tìm cái chết!”
“Dám đánh cậu chủ Kiều!”
“Hôm nay, tao nhất định sẽ đánh gãy tay chân của mày, đánh gãy hết răng của mày, lột sạch tóc, nhổ hết móng tay, khoét xương bánh chè của mày.
Để mày
quỳ trước mặt cậu chủ Kiều xin lỗi!”
Các người của đảng Thái Tử nói một cách hằn học. Bọn họ có rất nhiều thủ đoạn ác độc. Trong mắt họ, Dương Hạo Quân đã là một công cụ. Họ đã tìm ra cách tra tấn Dương Hạo Quân. “Mau phế hắn, tôi không muốn nhìn thấy hắn còn đứng nữa!”
Vết đau trên mặt và miệng khiến Kiêu Nguyên Thu giận dữ gâm gừ. Các người của đảng Thái Tử này phải làm ngay lập tức! “Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Nhưng những gì họ đang đối mặt là Tướng quân Tản Viên bất khả chiến bại, một cường giả tuyệt đối có thể chèn ép mười tám quốc gia nước ngoài không ngẩng đầu được! Các người của đảng Thái Tử này có thể coi là có một chút kỹ năng, Nhưng trong mắt Dương Hạo Quân thì thật sự quá mức yếu đuối.